BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 454

cô ta lại ôm chầm lấy Vân Châu, Vân Châu càng thêm vô phương nhìn mặt
cô ta, ta thấy hắn sắp sụp đổ rồi.

Người Vân Châu bất ngờ mềm nhũn, ta thầm kêu không ổn, nhất định

là Ngư Mộ Khê thừa dịp hắn mất bình tĩnh lại không đề phòng dùng ám khí
tấn công hắn. Đột nhiên được nghe thổ lộ cõi lòng, trong lúc sững sờ hắn
sao có thể đề phòng với “ta”?

Ngư Mộ Khê thốt lên, “Quả là ngươi rất thích cô ta, chỉ một câu nói

mà sững sờ đến thế, không còn chút đề phòng nào.”

Hốc mắt ta đỏ hoe muốn khóc. Vân Châu sao có thể đề phòng ta cơ

chứ?

Ngư Mộ Khê lôi kéo Vân Châu đến đặt nằm bên cạnh ta, cười nói: “Ta

đưa lang quân như ý đến bên ngươi rồi. Hắn trúng mê dược của ta, ngươi
muốn làm gì tùy ý, hắn sẽ cho rằng mình đang mơ.”

Vừa nói, cô ta vừa ra tay cởi trang phục Vân Châu. Sau khi cởi áo

ngoài, cô ta lại cởi áo trong, ta vừa thẹn vừa lo, nhưng không cách nào nói
ngăn cản, càng không thể nhúc nhích.

Lúc cởi áo trong cô ta có chút ngượng ngùng, dừng tay hạ giọng nói:

“Còn lại một cái áo, tỷ tỷ ta không thể giúp ngươi nữa, ngươi tự làm đi.
Một khắc nữa là ngươi có thể hoạt động tay chân. Nhưng vừa rồi ngươi đã
uống một viên Túy Tiên Xuân, vừa là xuân dược vừa là độc dược. Nếu
ngươi không chịu lấy hắn làm thuốc giải, ngươi sẽ đứt hết kinh mạch mà
chết. Một khắc nữa là lúc độc phát, đã uống viên thuốc đấy thần tiên cũng
không thể tỉnh táo, thoải mái hưởng thụ đêm nay đi.”

Cô ta thản nhiên cười một tiếng, cầm tay ta đặt lên ngực Vân Châu.

Ta xấu hổ giận dữ mà không thể động đậy, trong phút tức giận thấy

hốc mắt cũng đau, không thể nói chuyện không thể nhúc nhích, chỉ có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.