BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 6

Ta lập tức nhãn mạo kim tinh, giận sôi lên. Nhìn kỹ hắn lần nữa, hắn

cười đến mắt không còn là mắt, thật là mờ ám, thật là lẳng lơ!

Ta cắn răng hít vào, chỉ muốn dùng chiếc giày nổi tiếng nặng mùi của

Trương sư phó ở nhà bếp đá vào gương mặt tuấn tú của hắn, “bộp” một
tiếng rồi lưu lại một dấu ấn hình trái cà tím.

Đừng nói hắn phát âm không rõ ràng, khi hắn cãi nhau với người khác

trôi chảy như nước sông liên miên không dứt, từ ngữ như châu ngọc hàm ý
sâu xa, vô cùng thâm thúy. Phải một lúc sau, bạn mới có thể nhận ra mình
bị hắn mắng.

Vì thế, tuyệt đối là hắn cố ý, bạn nhìn nụ cười yêu nghiệt kia mà xem.

Ta phải đi tìm sư phụ tố cáo, nhân tiện cứng rắn đòi đổi tên.

Sư phụ đang nằm ngủ trên ghế mây bên bờ suối. Có điều hắn chưa bao

giờ thừa nhận là mình ngủ, hắn vẫn cường điệu là mình đang luyện công,
dưỡng khí.

Ta hầm hừ chạy đến, hô to một tiếng: “Sư phụ!”

Đúng là hắn đang ngủ, bị ta gọi một tiếng vang dội đấy, thiếu chút nữa

lăn khỏi ghế mây.

Hắn ngồi dậy, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đoan trang tú nhã của

sư phụ, nhìn ta bằng ánh mắt từ ái, thân thiết hỏi: “Tiểu Mạt, con bị chó cắn
sao?”

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Con bị Giang Thần cắn!”

“Không được nói như vậy, Giang Thần là sư huynh của con.”

Ta hổn hển tố cáo: “Hắn gọi con là ‘Sờ Sờ’!”

Sư phụ trừng mắt, nghiêm trang nói: “Tên con là Mạc Mạt mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.