BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 67

gối lên cái gối nhồi bằng hạt anh đào mà ngủ, nghĩ tới chuyện hắn tích cóp
bốn năm để làm gối tặng ta, ta liền mềm lòng tha thứ cho hắn.

Hắn “Ồ” một tiếng, nheo mắt lại cười như không cười nhìn ta: “Muội

thấy cô gái kiểu gì thì hợp với ta?”

Cô gái kiểu gì thì hợp với hắn sao, vấn đề này ta suy nghĩ xong từ lâu

rồi, vì thế ta trả lời không cần nghĩ ngợi: “Muội cảm thấy Dạ Xoa cô nương
là hợp với huynh nhất.”

Hắn đổi cười thành tức tối.

Ta thấy hắn không vui, vội nói: “Huynh yên tâm, muội sẽ tìm một Dạ

Xoa xinh xắn ưa nhìn.”

Hắn hừ hừ cười lạnh hai tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta chằm chằm.

Ta rụt cổ, trơ mắt nhìn hắn tức tối phẩy tay áo bỏ đi, lòng âm thầm hối

hận, bệnh thật thà lại tái phát rồi.

Ăn chiều xong, hoàng hôn mờ ảo , ta ra khỏi Trúc Trí Viện, nhìn Liên

Hoa Viện bên Đông, bắt đầu trầm tư suy nghĩ lấy lý do gì để hẹn Thủy Mộ
Vân ra ngoài, rồi hẹn Vân Châu đi gặp.

Con người Vân Châu tương đối nghiêm túc, bình thời ít nói ít cười,

nếu ta nói thẳng với hắn, muội tìm hộ huynh một cô nương, huynh đi gặp
một lần, hắn nhất định lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi. Vì thế, ta phải khéo léo
hơn, khiến họ “ngẫu nhiên gặp gỡ” mới được.

Đang suy nghĩ, viện bên Tây vang tiếng nói cười, sảng khoái đầy

phóng khoáng. Bên phía Tây là Đào Hoa Ổ, là chỗ nghỉ của mấy vị đại hiệp
Vô Nhai phái, lúc ăn cơm ta đã gặp bọn họ, toàn các vị áo đen đạo mạo,
thần sắc nghiêm nghị. Không biết chuyện gì mà cười dữ dội vậy, ta lập tức
nghĩ tới mấy con quạ đen đậu trên cành hoa đào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.