BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 91

Thủy Mộ Vân gật đầu, cùng ta đi lên cầu.

Ta ngập ngừng cười gọi Vân Châu: “Ca ca.”

Hắn thản nhiên đứng đó, ta nội lực kém cỏi, không nhìn ra ánh mắt

của hắn. Nhưng với nội lực của hắn, muốn nhìn rõ Thủy Mộ Vân thật như
trò trẻ con! Ta tự tin ánh mắt mình không tồi, người chọn được cũng xuất
chúng, huống hồ, ngắm hoa dưới đèn, ngắm mỹ nhân dưới trăng, từ xưa đã
là chuyện phong nhã bậc nhất. “Ngọn liễu mảnh trăng trong, hoàng hôn
người hẹn ước”, cảnh thế này mà nguyệt lão lại là ta. (Sinh Tra Tử – Đêm
Nguyên Tiêu – Âu Dương Tu)

Ta kéo Thủy Mộ Vân giới thiệu với Vân Châu: “Ca ca, đây là Thủy cô

nương của Viễn Sơn phái, cô ấy tên Mộ Vân, quả là duyên phận!”

Thủy Mộ Vân thấp giọng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì… sư huynh nhà ta họ Vân.”

Thủy Mộ Vân lập tức cúi mặt. Chắc là xấu hổ đỏ mặt, haizzz, giờ phút

này ta cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của nội lực không cao, ta chăm chú quan
sát vẻ mặt hai người, đặc biệt là Vân Châu, đáng tiếc, ánh trăng mờ ảo, ta
chẳng thể thấy rõ ràng.

Hai người, một lạnh nhạt không lên tiếng, một cúi đầu cũng không lên

tiếng. Ta đứng ở giữa, trong lúc nhất thời không biết mở lời thế nào cho
không khí vui vẻ, lần đầu tiên trong đời làm Hồng Nương, ta không có kinh
nghiệm, thời gian vội vàng, chuẩn bị cũng không đầy đủ, không khí càng
lúc càng tẻ nhạt, ta lại đột nhiên hắt hơi.

Cái hắt xì này thật tốt, kịp thời cho ta linh cảm. Ta vội nói: “Thủy cô

nương, tỷ ở chỗ này chờ muội một phen, muội hơi lạnh về khoác thêm áo.”

Ta vội đi khỏi cầu, kiên quyết ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.