Shakespeare và cô Isabel Pole mặc chiếc váy xanh đi dạo trong một quảng
trường.
Ở đó, trong những chiến hào, sự thay đổi mà ông Brewer ao ước khi ông
khuyên về bóng đá đã xuất hiện ngay lập tức; anh đã phát triển tính cách
đàn ông; anh được đề bạt; anh thu hút sự chú ý, thật ra là cảm tình của viên
sĩ quan chỉ huy anh, Evans. Đó là trường hợp hai con chó đang chơi đùa
trên một một tấm thảm trước lò sưởi; một con nhá nhá một con đinh ốc
đóng giấy, gầm gừ, táp, thỉnh thoảng lại nhá nhá tai của con chó già; con
kia nằm ngủ lơ mơ, hấp háy mắt trước ngọn lửa, giơ một bàn chân lên,
quay lại và gầm gừ một cách hiền hậu. Họ phải ở bên nhau, chia sẻ với
nhau, đánh nhau, cãi cọ nhau. Nhưng khi Evans (Rezia, chỉ gặp anh ta một
lần, gọi anh ta là một “con người lặng lẽ”, một gã đàn ông tóc đỏ, cường
tráng, kín đáo khi có mặt những người phụ nữ), khi Evans bị giết ở Ý, ngay
trước Ngày đình chiến, Septimus, không hề biểu lộ chút cảm xúc hay ghi
nhận nào, rằng đây là sự kết thúc của một tình bạn, đã tự chúc mừng mình
vì đã cảm xúc rất ít và rất hợp lý. Cuộc chiến đã dạy anh. Nó thật phi
thường. Anh đã trải qua toàn bộ vở kịch, tình bạn, cuộc chiến châu Âu, cái
chết, đã được thăng cấp, vẫn chưa tới ba mươi và nhất định phải sống sót.
Anh đã ở ngay tại đó. Những quả đạn pháo cuối cùng đã sượt qua anh. Anh
quan sát chúng nổ tung với sự dửng dưng. Khi hòa bình lặp lại, anh đang ở
Milan, tạm trú trong nhà của một ông chủ nhà trọ; ngôi nhà có một mảnh
sân nhỏ, những chậu hoa, những cái bàn nhỏ đặt ngoài trời, các cô con gái
hành nghề làm mũ, và một tối nọ anh đã hứa hôn với Lucrezia, cô con gái
nhỏ hơn, trong lúc đang hoang mang – rằng anh không thể cảm nhận được.
Vì bấy giờ tất cả đã kết thúc, thỏa ước ngừng bắn đã được ký kết, và
những người chết đã được chôn cất, anh chợt có những cơn sợ hãi đến đột
ngột như sét đánh này, nhất là vào chiều tối. Anh không thể cảm thấy. Khi
mở cửa căn phòng nơi những cô gái Ý đang ngồi làm mũ, anh có thể nhìn
thấy họ; có thể nghe thấy họ; họ đang chà những sợi dây giữa những hạt
nhiều màu trong những cái đĩa nông; họ đang tạo dáng cho những mảnh vải
hồ cứng; cái bàn vương vải những chiếc lông chim, trang kim, lụa, ruy
băng; những cây kéo đang nhấp trên bàn; nhưng có gì đó đã hỏng trong