Chương 11
Hôm sau, Poirot thức dậy lúc trời vừa sáng. Phòng ông nằm ở phía đông,
khi kéo rèm lên thấy mặt trời đã mọc, báo hiệu một ngày đẹp.
Ông ăn bận thật chỉnh tề như thường lệ, khoác áo ba-đờ-xuy, còn cẩn thận
quấn khăn quàng cổ.
Ông rón rén ra khỏi phòng, lặng lẽ bước xuống tầng dưới còn vắng lạnh,
qua phòng khách, khẽ mở một trong những cánh cửa - cửa sổ đi ra vườn.
Sương mù nhè nhẹ che khuất mặt trời như thường thấy khi bắt đầu một
ngày nắng đẹp. Hercule Poirot đi men thềm gạch, rẽ ở góc nhà, tới trước
các cửa sổ của văn phòng ngài Gervase.
Đưa mắt nhìn một lượt, ông thấy ngay dưới các cửa sổ, có một dải cỏ dài đi
song song ngôi nhà. Viền quanh dải cỏ là một dẫy cây hoa. Hoa cúc sao còn
đang mùa nở rộ. Trước hồn hoa là lối đi lát đá nơi Poirot đang đứng, và từ
dải cỏ kia lại có một dải cỏ khác nối với thềm gạch.
Poirot xem xét kỹ dải cỏ này, lắc đầu rồi quay sang chú ý đến thềm gạch...
Phía bên phải, hằn lên rõ nét những vết chân.
Đang cúi xuống để xem cho rõ, ông nghe tiếng động vội ngửng phắt đầu.
Có người vừa mở cửa sổ trên tầng hai, một cái đầu ló ra phất phơ tóc hung
đỏ. Ông nhận ra bộ mặt tươi tắn của Susan Cardwell.
- Ông Poirot, giờ này ông làm gì ở đây thế? Điều tra ư?
Poirot chào rất nghiêm túc: