BA ĐỒNG VÀNG - Trang 87

“Với số còn lại, dù các điều kiện có thể có vẻ nhiều và đồng ghi-nê, ái

chà, chỉ có một, chúng không dành cho phần lớn nhất vì mọi sự hiện tại rất
khó mà thành tựu. Với ngoại lệ của điều đầu tiên - rằng chúng ta phải kiếm
đủ tiền để sống - chúng bảo đảm cho chúng ta một cách rộng rãi bởi luật
pháp của nước Anh. Theo luật pháp Anh, chúng ta không thừa kế những tài
sản lớn; luật pháp Anh khước từ chúng ta, và chúng ta hãy hy vọng nó còn
tiếp tục khước từ chúng ta dài dài, một vết nhơ hoàn hảo của quốc tịch. Vậy
thì chắc chắn là chúng ta không còn ngờ vực gì rằng những những người
anh em của chúng ta sẽ cung cấp cho chúng ta trong nhiều thế kỷ sắp tới,
như họ từng làm suốt nhiều thế kỷ qua, với thứ rất then chốt đối với sự
đúng mực, và vô giá trong việc ngăn cản những tội ác lớn hiện đại của tính
phù hoa, tự cao tự đại, hoang tưởng - nghĩa là sự nhạo báng, sự chỉ trích và
khinh miệt.

{XXXXI}

Và chừng nào Giáo hội Anh còn từ chối sự phục vụ của

chúng ta - có thể nó còn loại trừ chúng ta dài dài! - và những trường trung
học và cao đẳng cổ xưa khước từ không cho chúng ta một phần chia của
những tài sản hiến tặng và đặc quyền của chúng, chúng ta sẽ được miễn trừ
mà không gặp bất kỳ rắc rối nào về phần chúng ta từ những lòng trung
thành mà những tài sản hiến tặng và đặc quyền cụ thể đó mang tới. Ngoài
ra, thưa bà, những truyền thống của ngôi nhà riêng, cái ký ức do tổ tiên
truyền lại vốn nằm sau lưng khoảnh khắc hiện tại đó, đang có mặt tại đó để
giúp bà. Chúng ta đã nhìn thấy trong những trích dẫn đưa ra bên trên về
việc sự trong trắng, sự trong trắng cơ thể, đóng vai trò lớn lao thế nào trong
nền giáo dục không phải trả tiền của giới tính chúng ta. Sẽ không khó mấy
trong việc chuyển hóa lý tưởng xưa cũ về sự trong trắng cơ thể thành lý
tưởng mới về sự trong trắng tinh thần - để cho rằng nếu việc bán thân vì tiền
là sai thì sẽ còn sai trái hơn nữa khi bán tâm trí để lấy tiền, vì tâm trí, thiên
hạ bảo, cao quý hơn thân thể. Vậy một lần nữa, phải chăng chúng ta không
được củng cố vững mạnh trong việc chống lại những cám dỗ của cái có
quyền lực nhất trong mọi thứ cám dỗ - tiền - bởi cùng những truyền thống
đó? Vì đã bao nhiêu thế kỷ chúng ta khônghưởng thụ cái quyền làm việc
suốt ngày và mỗi ngày vì 40 bảng một năm cộng thêm ăn ở? Và phải chăng
Whitaker đã không chứng minh rằng phân nửa số công việc của con gái
những người đàn ông trí thức vẫn còn là công việc không lương? Cuối
cùng, danh dự, danh vọng, hệ quả - phải chăng chúng ta khó mà cưỡng lại
sự cám dỗ đó, chúng ta, những kẻ đã lao động suốt nhiều thế kỷ mà không
có thứ danh dự nào ngoài cái được phản ánh từ những mũ miện và huy hiệu
trên đầu và trên ngực của cha hoặc chồng chúng ta?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.