BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 48

CHƯƠNG 5

Bà P. đánh thức chúng tôi - George, kẻ lười nhác - Trò lừa đảo “dự báo

thời tiết” - Hành lý của chúng tôi - Hành động đồi bại của thằng nhóc -
Người ta tụ tập quanh chúng tôi - Chúng tôi ra đi đầy phong cách và đến
Waterloo - Sự ngây thơ của các Nhân viên Hỏa xa Tây Nam về những thứ
tầm thường như tàu hỏa - Chúng tôi lênh đênh trôi nổi trên một con thuyền
hở mui.

SÁNG HÔM SAU, bà Poppets là người đánh thức tôi dậy.

Bà ấy bảo:

“Ngài có biết là đã gần chín giờ rồi không, thưa ngài?”

“Chín gì cơ?” tôi gào lên và ngồi bật dậy.

“Chín giờ,” bà Poppets đáp lại qua lỗ khóa. “Tôi nghĩ các ngài ngủ hơi

bị quá giấc.”

Tôi đánh thức Harris và bảo cho hắn biết. Hắn nói:

“Tớ tưởng cậu muốn tớ dậy lúc sáu giờ?”

“Thì tớ muốn thế đấy chứ,” tôi trả lời. “Sao cậu không gọi tớ dậy?” hắn

căn vặn. “Giờ thì mình chẳng ra được bờ sông trước mười hai giờ đâu. Tớ
đang tự hỏi không biết cậu có cố để bò dậy không nữa?”

“Ừm,” tôi đáp lại. “May cho cậu là có đấy. Nếu tớ không đánh thức,

chắc cậu còn nằm thượt ra ở kia đến cả hai tuần ấy chứ.”

Chúng tôi cằn nhằn nhau trong trạng thái căng thẳng này thêm vài phút

nữa cho đến khi bị ngắt lời bởi một tiếng ngáy đầy thách thức từ phía
George. Nó nhắc chúng tôi nhớ lại, lần đầu tiên kể từ khi được gọi dậy, về
sự tồn tại của hắn. George - kẻ đã muốn biết hắn phải gọi chúng tôi dậy lúc
mấy giờ ấy - đang nằm ngửa ở kia, mồm há hốc và đầu gối thì co lên.

Tôi không biết tại làm sao, xin đảm bảo thế, nhưng hình ảnh một gã

khác nằm ngủ trên giường trong khi tôi đã dậy làm tôi phát điên. Có vẻ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.