BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 102

Brains viết các nhận định vào sổ và họ di chuyển tới sảnh trưng bày

tiếp theo. Trần nhà rất cao và Martha tự hỏi tại sao lại như vậy, vì khó mà
có thể treo những bức tranh lên tận đó. Bà đã nghĩ về quá nhiều thứ và đi
lại xung quanh quá nhiều tới nỗi cuối cùng bà cần phải ngồi xuống một
băng ghế nghỉ ngơi. Bà chẳng những nghiên cứu mặt trước các bức tranh,
mà còn quan sát những kết nối báo động ở hai bên. Khi ngồi đó, bà càng
lúc càng nản lòng. Chỗ nào cũng có báo động cả, và rồi còn những bảo vệ
mang điện thoại di động và bộ đàm nữa chứ. Nếu thấy bất cứ thứ gì khả
nghi, họ sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức. Nhưng tất nhiên còn có cái mà họ gọi
là “yếu tố con người” nữa. Những người bảo vệ đó tuần tra ở đây ngày này
sang ngày khác. Chẳng chóng thì chày họ chắc chắn sẽ mất tập trung, và họ
phải đi uống cà phê như mọi người khác chứ?

“Tôi nghĩ chúng ta có thể xử được vụ này,” Brains khẽ nói. “Chúng ta

có thể giải quyết được cả đội bảo vệ nữa.”

“Ông nghĩ vậy sao?” Martha nói đầy hy vọng. “Đó là điều tuyệt vời ở

ông. Ông luôn luôn rất lạc quan.”

Brains khẽ siết tay bà và tim bà xao xuyến.

“Nhưng bà mới là người truyền cảm hứng cho tôi, Martha yêu quý.

Tôi hứa với bà, chúng ta sẽ cùng nhau xử lý vụ này. Tôi có một ý tưởng. Bà
tới đây xem này.”

Ông đứng dậy, giúp Martha đứng dậy, và họ cùng nhau đi về phía sảnh

trưng bày tạm. Có lẽ an ninh ở đó không tốt bằng ở bên trong chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.