BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 156

“Không thể để Barbara nhìn thấy chúng ta. Nếu cô ta làm hỏng mọi

chuyện thì sao?”

“Thì chúng ta chỉ cần hỏi cô ta đang làm gì trên con tàu này với

Mattson vậy,” Rake nói kèm theo một cái nháy mắt.

Họ đều tự trấn an mình bằng điều đó, nhưng chẳng còn vui vẻ nữa.

Chỉ có người duy nhất dường như chẳng hề quan tâm là Anna-Greta. Từ
khóe mắt, Martha có thể thấy người đàn ông lớn tuổi đó đã lại dẫn bà ra sàn
nhảy. Martha mừng cho bà, nhưng cùng lúc bà hy vọng rằng toàn bộ mọi
chuyện sẽ không kết thúc trong thảm họa. Hông Anna-Greta không còn
khỏe cho lắm sau cú vờ ngã ở Bảo tàng Quốc gia. May cho họ, ít nhất thì
bà đã không ngã thật.

“Được rồi, tối nay thế thôi nhỉ. Tôi thấy kiệt sức rồi. Gặp mọi người

vào bữa sáng nhé,” Martha nói, bà lo lắng về ngày mai và muốn ngủ một
chút. Những người khác gật đầu và đi về cabin của họ, chỉ còn Anna-Greta
vẫn ở trên sàn nhảy. Nhỡ mà y tá Barbara quay trở lại thì sao? Nhưng mặt
khác, bà bạn của bà dường như đang có thời gian vô cùng tuyệt vời với
người đàn ông mới tới độ Martha không muốn làm hỏng mọi việc. Anna-
Greta có lẽ sẽ biết cách tự lo thân mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Martha thấy khó gọi Anna-Greta dậy và Martha
tự hỏi không biết mấy giờ thì bà mới đi ngủ.

“Cứ như tôi đang nghĩ về thời gian ấy,” Anna-Greta trả lời với đôi mắt

long lanh, và Martha chẳng nghe thấy bà nói thêm gì nữa. Mãi sau đó trong
cuộc gặp buổi sáng ở cabin bà mới đưa ra lời giải thích.

“Chúng tôi sẽ gặp lại nhau – tên ông ấy là Gunnar,” bà nói, mặt đỏ

bừng, vừa lúc đó tiếng thuyền trưởng vang lên trên loa. Anna-Greta yên
lặng và tất cả bọn họ nhìn nhau. Martha vỗ tay.

“Tốt rồi, các bạn của tôi, chúng ta đã tới Helsinki. Tới lúc xuống

boong xe rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.