BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 177

Rake đá vào chân bà dưới gầm bàn.

“Mọi việc không phải lúc nào cũng đúng như dự định,” Martha trả lời,

và suy nghĩ về những bức tranh bị mất. Bà vẫn chưa dám hé lời nào.

“Tôi đồng ý với Anna-Greta. Đã đến lúc chúng ta tiếp tục,” Rake nói.

“Ở đây ngày nào cũng vẫn là những thức ăn sang trọng đó với những thứ
nước xốt và thịt nấu đông lạ lẫm. Một chiếc bánh kẹp thịt bình thường thôi
chắc cũng ngon lắm rồi.”

“Đúng vậy, một thứ đồ ăn tốt, chân phương thường ngày thôi. Tôi đã

nhìn thấy họ phục vụ những thứ đó trong nhà tù rồi – và nó cũng giàu dinh
dưỡng nữa – thịt viên, cá và salad này,” Christina bổ sung.

Martha ăn miếng kem chanh dâu tây cuối cùng, đẩy đĩa sang một bên

và cẩn thận với lấy chiếc khăn ăn vải lanh chùi miệng. Bà còn chưa kịp nói
bất cứ điều gì, Anna-Greta lại cất tiếng.

“Tôi không biết chúng ta đang làm gì nữa. Chúng ta chỉ định ở đây

một vài ngày, tối đa là một tuần. Giờ đã là đầu tháng Tư và hai tuần đã trôi
vèo qua mà chúng ta không kịp để ý. Ý tưởng là chúng ta rời bỏ Nhà Kim
Cương và có cuộc sống tốt hơn trong tù…”

“Yên lặng nào!” Rake rít lên.

“Ý tôi là có một nơi ở lâu dài tốt hơn.”

Họ lại yên lặng. Martha liếc nhìn Anna-Greta. Bà đúng, tất nhiên rồi.

Mặc dù chuyện ăn trộm rất vui, nhưng họ chẳng thể sống mãi trong khách
sạn được. Thêm vào đó, họ đã kiếm được số tiền có thể giúp họ sống sung
sướng sau khi ra khỏi tù. Chỉ là cảnh sát chưa làm phận sự của họ thôi. Cứ
hình dung mọi thứ có thể trở nên ngớ ngẩn tới mức nào. Cảnh sát thậm chí
còn chẳng nghi ngờ họ, và cũng chẳng có ai từ viện dưỡng lão liên lạc với
họ nữa. Thêm vào đó là rắc rối với những bức tranh bị biến mất. Martha
hắng giọng.

“Nào, mọi người, nghe nhé, chúng ta có một chút rắc rối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.