BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 178

“Martha lại sắp cho chúng ta nghe một bài diễn thuyết nữa đấy,” Rake

bình phẩm.

“Chúng ta phải nói chuyện này ở một trong số các phòng của chúng

ta,” Martha nói.

Khi bà nói câu đó, có thể nghe thấy giọng địa phương của bà, và

Brains biết rằng đó là dấu hiện bà đang rất mệt mỏi. Trên thang máy đang
đi lên, ông cầm lấy tay bà khẽ siết. Martha muốn gục đầu vào ngực ông để
được an ủi, nhưng bà cố kiềm lòng.

“Mọi người nghĩ xem có thứ gì ở đây trông khác biệt không?” bà hỏi

khi họ đã ngồi trên sofa cùng cà phê và bánh. Tất cả bọn họ ngoại trừ Rake,
ông ngồi trên ghế bành sau khi lại ngồi phải đồ đan len của Martha lần nữa.

“Không,” Rake nhanh chóng nói.

“Ít ra ông cũng phải nhìn một cái đã chứ,” Martha càu nhàu.

“Có lẽ đúng là trông nó khác hơn một chút đấy. Cuối cùng thì họ cũng

đã dọn phòng,” ông nói, đứng dậy và đi tới chiếc đàn dương cầm.

“Chúng ta hát một bài nhé? ‘Về phía biển’?” ông hỏi, nhưng bị cắt

ngang bởi một tiếng hét chói tai.

“Tranh của tôi biến mất rồi!” Christina gầm lên.

“Tôi không biết về cái đoạn của bà đâu đấy,” Brains nói.

“Chúa ơi,” Anna-Greta gọi lớn, và hai tay ôm lấy mặt. “Giờ chúng ta

sẽ nợ họ ba mươi triệu.”

“Đúng, mọi người thấy rồi đấy,” Martha nói. “Chúng ta không chỉ

phải tìm chỗ giấu tiền, mà chúng ta còn phải tìm ra những bức tranh nữa.”

“Các con tôi sẽ nói gì đây? Chúng sẽ không tự hào về tôi chút nào cả.

Robin Hood chẳng bao giờ làm mất đồ cướp được cả,” Christina sụt sịt, và
bà phải xì mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.