BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 182

“Ồ, phải, thực sự rất vui,” Martha nói và đỏ mặt.

Họ bước ra khỏi khách sạn, đi bộ qua Bảo tàng Quốc gia, và rồi qua

cây cầu nối sang hòn đảo nhỏ Skeppholmen. Sau khi vất vả đi qua ngọn đồi
dốc, họ tới cửa chính vào Bảo tàng Đương đại. Khi họ bước vào bảo tàng,
người bảo vệ muốn chặn họ lại, nhưng Martha đã nói rằng khung trợ lực
của bà bị hỏng và bà phải sử dụng xe đẩy mua hàng để dựa người vào khi
bước đi. Thế rồi họ được vào trong và, sau khi treo áo khoác ngoài, họ
bước vào các sảnh triển lãm. Họ đi xung quanh một lúc và cuối cùng nhìn
thấy một chiếc bục, trên đó có tượng một người đàn ông đang chìa tay ra.

“Brains, ông có đang nghĩ giống tôi không?”

“Có, thật hoàn hảo!” ông cười khùng khục, và khi sảnh triển lãm vắng

người trong một chốc họ liền nhấc chiếc xe đẩy mua hàng lên và đặt nó lên
bục đằng trước cánh tay chìa ra. Trông nó kỳ quặc tới nỗi Martha phải nín
mãi mới không phá ra cười, nhưng bà đã tập trung trở lại và nhấc nắp đậy
chiếc xe đẩy để lộ ra những hình ảnh dù và những tờ tiền. Rồi, bên cạnh đó,
bà dính một bài báo về những nhà tư bản tài chính và những khoản tiền
thưởng của họ và, để kết thúc, Brains đặt một tấm biển tự làm: “Kẻ bần
tiện,
tác giả: nữ bá tước Christina Hông Cao Quý,” nó được viết bởi những
chữ màu vàng bóng bẩy. Việc sắp đặt giờ đây đã hoàn tất. Việc đặt tên họa
sĩ là Christina đã là quá rõ ràng bởi vì cả Brains và Martha đều đã biết
người bạn của mình đã rất buồn vì những bức tranh bị mất và họ muốn làm
bà vui lên. Họ lùi lại một vài bước và nhìn tác phẩm của mình.

“Ông thực sự nghĩ nó sẽ được để nguyên không động đến chứ?”

Martha băn khoăn.

“Chẳng ai dám di chuyển một tác phẩm nghệ thuật đâu. Nhất là khi nó

được vẽ bởi một nữ bá tước.”

“Đúng thế, tất nhiên rồi,” Martha lẩm bẩm, mặc dù không hoàn toàn bị

thuyết phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.