BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 211

“Nhưng tòa nhà này thì không đến nỗi quá tệ, phải không?” Kalle

phản đối và chỉ vào trại tạm giam Sollentuna. Martha nghiêng đầu về một
bên và nhìn lên mặt tiền của tòa nhà. Công trình cao vút đứng nổi bật giữa
những tòa nhà màu xám xung quanh, và tỏa sáng khi ánh mặt trời chiếu vào
kính. Nhìn từ bên ngoài ánh phản chiếu rất thú vị – nói vậy có vẻ thật ngớ
ngẩn bởi kể từ giờ bà sẽ bị nhốt ở bên trong rồi.

“Đi lối này,” một quản giáo nói và chỉ lối vào. Bây giờ là lúc bà phải

nộp tất cả tư trang và sẽ bị coi là một tù nhân tạm giam. Đột nhiên độ
nghiêm trọng của nó giáng vào bà, và bà nhớ đến cú sốc khi viên cảnh sát ở
Kronoberg nghiêng người ra trước, nhìn vào mắt họ và nói:

“Chúng tôi không giam đàn ông và phụ nữ vào cùng nhà tù.”

Vào khoảnh khắc đó, Martha đã nghĩ bà sẽ ngất đi. Làm sao bà lại có

thể không tính đến một điều như vậy chứ? Bà xấu hổ, nhận ra rằng nếu họ
bị kết tội thì bà và Christina sẽ bị tách khỏi những người tình già của họ
trong hẳn một năm trời. Biết vậy họ thà ở trong viện dưỡng lão còn hơn –
nhưng mà, nếu thế, họ đã không được trải nghiệm bất cứ điều gì trong
những chuyến phiêu lưu. Lẽ thường là vậy, mọi thứ trên đời đều phải đánh
đổi. Thật tiếc là bà cũng chẳng được ở cùng Christina hay Anna-Greta nữa.

“Các vị sẽ không được ở cùng nhau,” viên cảnh sát nói.

“Tại sao không chứ?” Christina hỏi.

“Khi có nhiều người dính líu tới cùng một vụ phạm tội, chúng tôi bắt

buộc phải tách họ ra.”

“Nhưng các anh không thể làm thế,” Martha phản đối. “Chúng tôi như

một đại gia đình vậy, chúng tôi phải ở cùng nhau.”

“Nhưng đó chính là điều chúng tôi muốn phòng ngừa. Những bức

tranh và số tiền vẫn chưa tìm thấy được, và không thể để các vị có cơ hội
để cùng bịa ra một câu chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.