BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 233

thầm điều gì đó về một vụ cướp ngân hàng. Gã nói bằng tiếng Croatia,
nhưng Brains biết một vài ngôn ngữ và hiểu hết cả. Cha của Brains trước
kia là một thợ mộc ở Tiệp Khắc cũ và mẹ ông thì tới từ Ý. Khi cha mẹ ông
chuyển tới Thụy Điển và cuối cùng định cư ở Sundbyberg, họ đã nói tất cả
các thứ ngôn ngữ người ta có thể hình dung ra được, và Brains học được
khá nhiều. Ông trở nên hứng thú với các loại ngôn ngữ, và thường lắng
nghe các đài phát thanh tiếng nước ngoài khi bận rộn trong xưởng. Ông
nghĩ bằng cách đó ta có thể học được một ngôn ngữ mới mà không phải nỗ
lực quá nhiều. Tới lúc này, phương pháp đó tỏ ra có hiệu quả. Ông thậm chí
còn trở nên khá giỏi tiếng Croatia, nhờ người bạn mới trong tù.

Gã người Nam Tư đó hẳn đã nhìn thấy Brains phác thảo những ý

tưởng mới, bởi vì một vài hôm sau đó, trong sân tập thể dục, gã lén tiến tới
ông thì thầm:

“Ông kỹ thuật giỏi, hả?”

“Ồ, tôi có biết gì đâu. Hồi bé tôi thường chơi Lego, thế thôi.”

“Không, không, ông sáng chế. Tôi biết. Ông giỏi – khóa và chuông

báo động.”

Chết tiệt thật, Brains nghĩ, ông không muốn dính dáng gì tới bất cứ kỹ

năng phạm tội nào.

“Hồi còn trẻ tôi nghiên cứu về Polhem mà những chiếc khóa của ông

ấy đã ba trăm tuổi rồi.” Brains cười lớn để át đi.

“Ngân hàng, ông biết đấy,” gã Nam Tư tiếp tục. “Ngu ngấc, rất ngu

ngấc. Bọn họ lấy tiền từ chính phủ khi kinh doanh kém, đúng thế, nhưng
khi ăn nên làm ra lại không chịu chia sẻ. Tôi sẽ xử lý bọn chúng, ông
giúp…”

“Có những cách khác mà,” Brains ngắt lời gã. “Chính phủ có thể đòi

một khoản lợi tức. Người ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ việc đó.”
Ông cố ra vẻ một con người của thế giới; ông cập nhật tình hình bằng cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.