BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 258

“Ngụy trang chúng?”

“Đúng vậy, cô phải thấy những bức tranh đó trông như thế nào mới

được,” Martha nói và giờ đây bà không kìm được mà mỉm cười. “Chúng tôi
đã vẽ một cái mũ và những chiếc thuyền buồm và thêm một chút khác nữa
để họ không thể nhận ra được. Ấy vậy mà chúng đã biến mất.”

Liza gảy tàn thuốc, và rít một hơi thật sâu.

“Hẳn có ai đó đã phát hiện ra những bức tranh đó và bán chúng.”

“Nhưng là ai? Chúng tôi chỉ đi có hai đêm.”

“Tất nhiên là nhân viên khách sạn hoặc khách khác rồi. Nếu không thì

đơn giản là ai đó đã tráo đổi các bức tranh.”

“Thực sự là có hai bức tranh khác được treo ở đó khi chúng tôi quay

trở lại,” Martha nghĩ lại.

“Đấy, thấy chưa, tôi nói đúng phải không?”

“Nhưng cảnh sát đã quây toàn bộ khách sạn và khám xét. Họ chẳng

tìm thấy bất cứ thứ gì. Và chúng tôi đã định trả lại những bức tranh đó sau
khi lấy được tiền chuộc.”

“Và các vị lấy được tiền chuộc chứ?”

“Số tiền đó đã biến mất.” Ở đây Martha thực sự có nói quá lên một

chút, bởi vì bà không muốn nói rằng một phần số tiền chuộc đã được giữ lại
và nằm đó chờ đợi họ trong đoạn ống nước.

“Gượm đã nào, câu chuyện đang trở nên hơi rối rắm đấy. Các vị tiến

hành một vụ táo tợn kỷ lục, nhưng lại mất cả đồ trộm được tiền chuộc
sao?”

“Đúng, đó là lần đầu tiên chúng tôi phạm tội, cô biết đấy. Tiếc những

bức tranh đó quá.”

Liza nhích lên một bước và nghiêng người về phía Martha. Trong

thoáng chốc bà tự hỏi liệu có phải cô ả định dụi đầu thuốc lá vào mặt bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.