BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 300

Martha đỏ mặt, nhận ra mình phải khai tên thật mới có thể lên khu

phòng đó.

“Martha Andersson, phải rồi, bà đã ở phòng đó tháng Ba năm nay,

đúng không?”

“Vào cuối tháng Ba.”

“Martha Andersson, dữ liệu của bà đây rồi.” Cô gái nhấp chuột vào

máy tính và cuộn chuột xuống một danh sách trên màn hình. “Có ba người
các bà cùng ở chung phòng Công nương Lilian, đúng không?”

Martha gật đầu.

“Không, chúng tôi không có chiếc vòng tay nào, tôi e là như vậy.”

“Nhưng tôi nghĩ là tôi biết nó ở chỗ nào. Sẽ không mất thời gian

đâu…”

“Tôi xin lỗi.” Cô gái đó nhún vai. “Phòng đó hiện có người ở.” Giọng

cô ta đột nhiên nghe có vẻ cay nghiệt và phũ phàng. “Với lại,” cô ta nói sau
một cú hít thở sâu, “chúng tôi không còn phòng nào trống cả. Không còn
phòng cho bà đâu.”

Martha hờn dỗi. Cô lễ tân đó đã nhận ra bà là ai, nhưng chẳng có lý do

gì mà cô ta lại cư xử bất nhã như thế cả. Rồi bà nhớ ra. Họ đã rời khỏi khu
phòng đó mà không trả tiền cho khách sạn và bị cưỡng chế lấy tiền từ tài
khoản ngân hàng của Anna-Greta. Nhưng Martha sẽ không bỏ cuộc.

“Chiếc vòng tay đó là của mẹ tôi và nó rất có ý nghĩa đối với tôi. Nó là

vật gia truyền của gia đình tôi.”

Người phụ nữ tóc đuôi ngựa có vẻ không thoải mái và ra hiệu rằng họ

nên đi khỏi đó, nhưng Martha vẫn khăng khăng.

“Không, chúng tôi sẽ không để bất kỳ ai vào trong khu phòng đó,”

người lễ tân nhắc lại, nhưng rồi ngừng lại. “Gượm đã, bà nói là Martha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.