BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 342

Trong hành lang bảo tàng họ gặp một bảo vệ mặc đồng phục. Anh ta

chỉ cho họ tới thang máy, vẫn cái thang máy bị hỏng khi họ tới đây lần
trước. Bây giờ nó không treo biển THANG HỎNG trên cửa nữa mà chỉ đơn
giản là ĐÓNG. Một nhóm người hưu trí đã đặt một chuyến tham quan có
hướng dẫn viên tới triển lãm Tội lỗi và Dục vọng ở tầng hai, họ đang đứng
thành vòng tròn bên ngoài cửa thang máy.

“Chúng tôi yêu cầu các vị khởi động thang máy ngay lập tức. Nếu

không làm sao chúng tôi lên tầng trên được đây? Các vị muốn chúng tôi
bay chắc?” một bà lớn tuổi ầm ĩ ngay khi nhìn thấy người lính gác.

“Hay là các vị định bế chúng tôi lên cầu thang?” một ông trông có vẻ

cắm cảu đế vào.

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào,” chánh thanh tra Petterson trấn an và

đẩy họ tránh đường để tới chỗ thang máy. “Chúng tôi là cảnh sát. Tôi e là
các vị sẽ phải chờ một chút đấy.”

“Cảnh sát ư?”

Một quý bà trung tuổi nổi bật chìa tay ra. Bà ta đeo kính, đánh son môi

và mặc bộ vét thanh nhã.

“Tôi là Tham, giám tuyển bảo tàng,” bà ta nói.

“Chánh thanh tra Petterson.”

“Những bức tranh đó ở trong này.” Bà ta nhấn nút mở cửa thang máy.

Một thứ mùi không lấy gì làm dễ chịu tỏa ra khắp hành lang.

“Đùa hay sao thế này? Một chiếc xe nôi hỏng – và cái gì thế này?

Chúa ơi, một con búp bê hình trẻ con với cái mũ nhỏ màu hồng.”

“Đùa gì mà đùa, ông không thấy những bức tranh sao? Ông bảo tôi

không được phép chạm vào bất cứ thứ gì bởi vậy tôi đã không xé giấy bọc,
nhưng tôi nhận ra những chiếc khung,” vị giám tuyển nói và trỏ tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.