BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 344

chiếc khung mạ vàng đẹp đẽ là một motif quen thuộc với đứa bé gái đang
khóc, loại tranh mà hầu hết người Thụy Điển đều có một bức và treo trong
những ngôi nhà nghỉ mùa hè. Không nói một lời, chánh thanh tra Petterson
đặt bức tranh xuống dưới sàn và tiếp tục với bức tiếp theo. Lần này ông
không còn quá thận trọng như trước nữa. Ông rạch nhanh vài đường vào
lớp giấy và xé nó ra.

“Đáng ra tôi phải đoán trước rồi chứ!”

Bức tranh vẽ một thuyền trưởng đầu đội mũ đi mưa của thủy thủ và

ngậm tẩu thuốc.

“Tệ quá,” người giám tuyển há hốc miệng.

“Vậy ra bà nghĩ cảnh sát không còn chuyện gì quan trọng hơn để làm

hay sao?” Petterson nói, giọng vống lên gần như the thé. “Còn chưa nói tới
cái này nữa.” Ông ta giơ đứa bé búp bê lên và đặt nó ngồi lên chiếc khung
tranh – nhưng dằn mạnh làm chiếc mũ nhỏ màu hồng rơi ra.

“Giá mà tôi biết trước được, tôi thực sự lấy làm tiếc,” người giám

tuyển nói và hai má bà ta đỏ lựng. Rồi một tiếng cười hô hố vang lên.
Thanh tra Strömbeck đã đứng một bên và quay phim từ nãy tới giờ. Lúc
này đây ông không nén nổi nữa.

“Vì mục đích điều tra,” ông nói và cười nhăn nhở. “Tôi sẽ đăng cái

này lên mạng.”

“Mạng miếc cái gì! Thử nghĩ xem, nó mà xuất hiện trên mặt báo…”

“À, phải rồi. ‘Cảnh sát đã bị lừa. Băng Hưu Trí lại ghi điểm lần nữa.’ ”

Strömbeck phá lên cười.

“Thôi đi!” Petterson nói và đứng đó yên lặng một lúc. “Anh còn nhớ

chứ? Martha Andersson đã nói rằng bà ta muốn trả lại những bức tranh cho
bảo tàng, nhưng chúng đã bị đánh cắp khỏi căn phòng đó ở Grand Hotel.
Vậy chúng ta giải thích chuyện này thế nào? Giờ chúng ta có những chiếc
khung nhưng không có tranh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.