BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 348

chuộc mà bảo tàng đã bỏ ra khó có thể là thứ có thể bị thất lạc được! Liza
bước vào phòng sinh hoạt chung để lấy một cốc cà phê và nhìn thấy một
lính gác vẫy cô ả từ phía sau lớp kính. Anh ta mở cửa và bước tới chỗ cô ả.

“Hừm, tôi có chuyện muốn hỏi đây,” anh ta nói.

“Ồ, vậy hả?”

“Cô nhớ Martha Andersson chứ?”

“Ai mà quên được bà già đó chứ?”

“Cô có bao giờ nói chuyện với bà ta về vụ trộm tranh không?”

Liza không trả lời. Người lính gác thử lại lần nữa.

“Bà ta thú nhận đã thực hiện vụ trộm tranh nhưng lại nói rằng những

bức tranh đó đã bị đánh cắp. Cô có biết ai là kẻ bị tình nghi không?”

Liza vờ như không nghe thấy câu hỏi.

“Dù sao đi nữa, lúc này đây các bức tranh đã quay về với bảo tàng.

Nhưng chẳng ai biết được chúng đã ở đâu và tại sao tới lúc này chúng mới
được trả lại.”

“Thế thì các anh sẽ phải đi tìm câu trả lời thôi, đúng không?” Liza nói.

“Tôi chỉ chợt nghĩ rằng có thể cô biết điều gì đó liên quan.”

“Tôi quan tâm tới chuyện đó làm quái gì,” Liza nói và lượn đi.

Rồi cô ả bắt đầu chửi thề và siết chặt hai nắm đấm. Vậy là những bức

tranh đó đã được trả lại! Ý tưởng nhúng tay vào và tống tiền Martha lấy
một triệu đã tiêu tan. Suốt phần còn lại của ngày hôm đó, Liza làm việc ở
xưởng in lưới, nhưng ở đó mọi việc cũng trở nên tồi tệ với cô ả. Cô ả không
chú tâm tới công việc đang làm và do lầm lẫn đã in tất cả các câu khẩu hiệu
vào mặt trong của những chiếc áo phông.

Petra tắt tivi, mở tủ lạnh và rót ra một cốc rượu vang. Lúc này kỳ thi của cô
đã kết thúc và cô tự hỏi mình sẽ làm gì vào cuối tuần này đây. Cô lại chia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.