BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 45

“Dào ôi, đáng bao nhiêu. Chính quyền địa phương muốn xây dựng

những trung tâm thể thao hơn là những viện dưỡng lão,” Anna-Greta bác
lại.

“Đáng lẽ phải tống hết đám chính khách vào tù,” Martha nói và móc

một mũi đan. Bà cảm thấy khó khi vừa đan len vừa xem tivi.

“Nhà tù ư? Nhung đó chính là nơi chúng ta sẽ đến,” Brains nói to, và

rồi Martha phải đá một cái vào cẳng chân ông. Họ đã thỏa thuận với nhau
là dục tốc bất đạt. Nếu vội vã quá, có thể họ sẽ chẳng bao giờ lôi kéo được
những người khác tham gia cùng họ. Nhưng suốt cả chương trình đó, liên
tục có những lời nhận xét hết sức chua cay và cuối cùng Anna-Greta chẳng
thể giữ yên lặng được nữa. Bà chỉnh lại búi tóc sau gáy, đặt hai bàn tay lên
hai đầu gối và nhìn quanh với vẻ nghiêm nghị.

“Nhưng nếu tù nhân còn khá khẩm hơn chúng ta, thì tại sao chúng ta

lại ngồi đây cơ chứ?”

Câu hỏi kéo theo một khoảng yên lặng chết chóc. Martha nhìn bà một

cách kinh ngạc, nhưng rồi mau chóng thích ứng với tình hình.

“Đúng thế đấy. Tại sao chúng ta không làm một chuyến ăn trộm nho

nhỏ để bị tống vào tù nhỉ?”

“Không, bà đùa đây à?” Anna-Greta trả lời và cười khúc khích một

cách khác thường. Nó nghe không giống tiếng ngựa hí thường ngày bà vẫn
phát ra.

“Một chuyến ăn trộm ư? Bước qua xác tôi cái đã!” Christina nói lớn,

tuổi thơ được nuôi dưỡng bởi Nhà thờ Tự do đã để lại dấu ấn trong người
bà. “Ngươi không được trộm cắp, Amen, thế thôi!”

“Nhưng nghĩ mà xem. Tại sao không?” Martha nói, đứng dậy và tắt

tivi. “Thực sự chúng ta đâu có gì để mất?”

“Bà điên mất rồi. Đầu tiên bà muốn tất cả chúng tôi tập thể lực, và giờ

trở thành tội phạm. Câu chuyện nực cười này có hồi kết không vậy?” Rake

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.