“Những thứ này à? Ồ, không phải đâu. Đấy là những tiền lệ. Tiền lệ pháp
lý. Đấy là một số ca mà luật sư của mẹ con đã nghiên cứu khi lập hồ sơ bào
chữa.”
Tôi nhặt lên một tập giấy được ghim lại với nhau, một tập hợp gồm chín
hoặc mười trang có nhan đề “Bang kiện Orosco.” Tôi xem lướt qua phần
phụ chú dài dòng, một câu văn không hoàn chỉnh, giống như một nghiên
cứu được viết sai ngữ pháp: “Những câu hỏi được chứng nhận về việc liệu
thông tin và biên bản lời khai có tuyên thệ trong vụ kiện bất cẩn gây chết
người có thiếu sót không sau khi đơn thỉnh nguyện bãi bỏ và thu lại lời khai
bị từ chối.”
“Bố đang đọc những thứ này à?” tôi hỏi, ngạc nhiên trước việc bố lại trừng
phạt bản thân như thế.
“Ừ.”
“Tại sao?”
Ông nhún vai. “Vì bố yêu mẹ con. Và bố muốn hiểu Stephen đang làm gì
để bảo vệ bà.”
Ông đứng dậy và dắt tôi vào nhà bếp, nơi tôi mới đứng chỉ một lúc trước
với đầu óc chứa đầy nghi ngờ, rồi lôi ra từ tủ lạnh một hộp sữa.
15
Tôi không hề nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi khi việc này bắt đầu, nhưng tôi đang
sợ. Tôi nghĩ mình sẽ vượt qua được một khi tôi đến đây, một khi tôi đã yên
vị trong chiếc ghế của mình. Tôi đã nhầm. Hoặc có lẽ tôi đã chỉ bỡn cợt
bản thân trong vài tuần qua.
Suốt cả ngày tôi cố gắng tập trung vào những điều nhỏ bé trong phòng xử
án để đầu óc khỏi vướng bận những việc lớn lao, ngay cả khi tôi biết lẽ ra