BÀ MỤ - Trang 253

ba mươi lăm người, vậy mà họ vẫn chưa đạt thỏa thuận về việc ai có mặt
trong bồi thẩm đoàn, ai không.

Vì thế, như Stephen đã nói, “Ngày mai chúng ta lại phải làm việc này nữa.”
Tôi thật không tin nổi.

Tôi nghĩ hôm nay có bốn hoặc năm người ở trên đó ghét tôi dù chẳng biết
tôi là ai. Trước đây việc đó chẳng làm tôi bận lòng. Trước khi Charlotte
chết, tôi không hề nghĩ rằng tôi sẽ lúng túng khi gặp phải một người ghét
tôi vì công việc tôi làm. Tôi nghĩ tôi đã xem nó như rắc rối của họ, chẳng
phải việc khiến tôi phải lo lắng mất ăn mất ngủ. Nó giống như, “Này, tự mà
lo lấy. Ðấy là việc của chị, không phải của tôi.”

Nhưng hôm nay nó thực sự khiến tôi phát cáu. Nó thực sự khiến tôi sợ chết
khiếp.

Từ chỗ tôi ngồi, tôi có thể nhìn thấy hồ Memphremagog, và chiều nay, khi
thỉnh thoảng lại có một bồi thẩm viên tiềm năng kể chuyện con của ông ta
đứa nào cũng được đẻ trong bệnh viện vì nơi đó an toàn hơn, tôi lại cố
gắng hình dung đến hồ nước trong đầu. Rồi tôi có thể nhìn chăm chú vào
người đàn ông đó và làm ra vẻ như đang lắng nghe, trong khi kì thực tôi chỉ
đang nhìn cái hồ.

Tôi cá rằng nước hồ lúc này rất lạnh, lạnh khủng khiếp.

Bây giờ thật không phải là thời điểm thuận lợi trong năm để tổ chức một
phiên tòa như thế này. Ít nhất là đối với tôi. Mọi thứ đều đang chết đi, hoặc
ngả nâu. Tôi không có thói quen bận tâm đến mùa thu. Năm nay thì khác.
Ðó là một điều có vẻ như khác lạ nữa với tôi kể từ khi Charlotte chết. Ðột
nhiên tôi ghét mùa thu.

Hôm nay có những khoảnh khắc tôi nhận ra mình đang dán mắt vào mặt
nước hồ và rùng mình khi nghĩ đến nơi tôi đang ở lúc nước hồ đóng băng.

trích nhật kí bà mụ Sibyl Danforth

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.