BÀ MỤ - Trang 255

tất cả những câu khẩu hiệu chúng tôi nghe được vào những tuần tiếp theo
(và chúng tôi đã nghe được rất nhiều), đó là câu khẩu hiệu tôi không thích
nhất. Nó ngụ ý mẹ tôi không tự do; nó gợi ra nhà tù, sự giam cầm và sự tan
nát của gia đình tôi.

Đáng tiếc là, cho đến ngày nay, đó là câu tôi nghe thấy thường xuyên nhất
trong đầu. Những câu khác - hoặc là bài thơ con cóc liên hệ bệnh viện với
phòng thí nghiệm, hoặc là bài hát ngắn nâng tầm chuyện đẻ tại nhà lên
thành một nghi lễ tôn giáo - trở lại với tôi khi tôi nghĩ ngợi về những tuần lễ
đó, nhưng giờ đây chúng không nhảy xổ ra trong đầu tôi như những bài hát
dở ẹ trong lúc tôi khám cho bệnh nhân hoặc pha cà phê.

Như kế hoạch, Stephen và một cộng sự trẻ từ công ty của ông đã đợi sẵn tại
bãi đỗ xe khi chúng tôi đến. Đêm hôm trước có sương mù, vì thế tuy mặt
trời đã lên cao vào lúc tám rưỡi, không khí vẫn lành lạnh và tôi trông thấy
hơi thở của Stephen khi ông nói chuyện.

“Chị có người hâm mộ kìa,” ông nói, chỉ về đoàn người biểu tình ở bên kia
đường.

Mẹ tôi mỉm cười. “Anh có đứng sau chuyện này không?”

“Chúa ơi, không! Chúng ta đã đảm bảo sẽ có một số bạn bè ở trong phòng
xử án - những người bạn im lặng - nhưng những người biểu tình đằng kia
đích thân đến đây. Đừng hiểu nhầm, tôi tuyệt đối hài lòng khi họ ở đây,
nhưng tôi chẳng liên can gì cả.”

Những người lớn bắt tay nhau, và tôi được giới thiệu với cộng sự của
Stephen, một người đàn ông trẻ hơn ông ta vài tuổi, tên là Peter Grinnell.
Peter không có vẻ chải chuốt của Stephen, và rõ ràng ông ta rất thích bột
chiên và xúc xích - những món đặc sản hấp dẫn ở các hội chợ hạt và thị trấn
thường mở màn tại Vermont vào đầu tháng tám và tiếp diễn cho đến tuần
đầu tiên của tháng mười. Mái tóc ông rất mảnh, làn da nhợt nhạt, và ông ta
cần phải giảm từ mười ba đến mười tám kí lô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.