BÀ MỤ - Trang 257

màu xanh lá cây giống loại váy nữ sinh mà bà đã mua đặc biệt cho dịp này.
Không giống những bà mụ ở bên trong lẫn bên ngoài tòa án, bà mang giày
da và tất dài.

Nhưng tôi nghĩ Stephen khựng lại vì bố tôi có mặt ở đó. Có lẽ ông ta sẽ nói
với mẹ rằng ông nghĩ bà rất hấp dẫn nếu hai người ở riêng với nhau.

“Dĩ nhiên, tôi sẵn sàng rồi,” mẹ tôi nói. “Bây giờ tôi đâu còn lựa chọn nào
khác, đúng không?”

“Đúng rồi. Chắc là thế.”

Mẹ gật đầu, và bố khoác tay qua vai bà.

“Ngoài này lạnh quá,” ông nói với hai người luật sư và tôi. “Chúng ta vào
trong đi.”

“Bà ngoại chưa đến đây,” tôi nói, chẳng cụ thể với một ai.

“Liệu bà của cháu có tìm được đường đến phòng xử án không?” Stephen
hỏi.

Trước khi tôi kịp trả lời, bố nói ông sẽ đi với chúng tôi đến cửa trước tòa án
rồi đợi bà ở đấy. Thế là giữa mùi hương của sơn mới và áp phích, năm
người chúng tôi len lỏi qua một biển những người phụ nữ mặc váy
bohemian in hoa và choàng khăn kiểu Nga, những người đàn ông để râu dài
đến lưng chừng ngực, và hàng chục đôi chân đàn ông đàn bà mang tất len
dày và dép xăng đan.

Tôi đã không nhận ra rằng Charlotte Fugett Bedford có một chị gái và một
anh rể. Chẳng hiểu sao tôi đã quên mất chi tiết cô cũng có một người mẹ.

Và chẳng ai nói với tôi rằng ba người đó đã đi từ Alabama đến Vermont để
ngồi ở băng ghế sau Bill Tanner và trợ lý của lão ta để theo dõi phiên xét xử
mẹ tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.