BÀ MỤ - Trang 264

án.”

“Foogie có đến không ạ?”

“Foogie?”

“Thằng bé ấy,” tôi đáp, và rồi, nhớ ra bây giờ thực sự có đến hai thằng bé,
nhanh chóng bổ sung, “đứa lớn hơn.”

“Ý em là Jared, phải không? Không, nó sẽ không đến đây. Ít nhất thì tôi
không nghĩ vậy.”

Tôi ngả người ra lưng ghế, cảm thấy nhẹ nhõm. Ngồi cách chị và mẹ của
Charlotte chín, mười mét đã là quá tệ rồi; sẽ không thể chịu nổi khi chứng
kiến ông góa cô đơn cùng một con trai bé nhỏ mà giờ đây ông ta buộc phải
tự tay nuôi nấng.

“Đây là sự khác biệt không nhỏ,” Bill Tanner nói với nhóm ứng cử viên bồi
thẩm đoàn, chậm rãi đi đi lại lại giữa bàn của lão và ghế chủ tọa. “Một phần
quan trọng trong công việc của quý vị sẽ là hiểu sự khác nhau giữa mối
nghi ngờ hợp lý và mối nghi ngờ tưởng tượng - chúng khác nhau đấy - rồi
đưa ra một phán quyết có lý.”

Tôi không biết Tanner có phải là loại người thích câu cá bằng côn trùng

[23]

hay không, nhưng tôi quen biết khá nhiều người lớn thích môn này ở
Reddington để có thể tưởng tượng vào lúc đó rằng lão ta đúng là một người
như vậy: Lão bước như đang lội qua chỗ nước cạn, nhấc cao chân và di
chuyển thận trọng. Lão cao và gầy, trước mặt bồi thẩm đoàn lão nói chuyện
như một ông già. Lão có vẻ kiên nhẫn và bài bản, loại người cột dây câu hết
sức tỉ mỉ và rồi đứng trong dòng sông một cách vui vẻ, tung dây câu hàng
giờ liền.

Tôi đã nghe giọng của Tanner hai lần trước đó trong bản tin truyền hình,
nhưng buổi sáng hôm đó là lần đầu tiên tôi nghe trực tiếp, và lần đầu tiên
tôi nghe lão nói thao thao bất tuyệt: Thật khó tin rằng người đàn ông nhã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.