BÀ MỤ - Trang 265

nhặn này lại có thể nói ra những điều khủng khiếp về mẹ tôi như lão đã nói,
hoặc rằng lão sẽ sớm nói những điều còn tồi tệ hơn nữa.

Tóc lão gần như bạc trắng, còn khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn. Lão thường
cầm kính bằng một bên gọng trong lúc nói, để lộ ra những dấu đỏ hằn sâu
dọc sống mũi nơi cặp kính thường ấn vào. Tôi đoán lão khoảng năm mấy
sáu mươi tuổi rồi.

“Còn ông thì sao, ông Goodyear? Ông có cần cảm thấy chắc chắn một trăm
phần trăm về tội lỗi của ai đó trước khi kết án người đó, hay ông sẽ kết án
sau khi loại bỏ mọi nghi ngờ hợp lý?” lão hỏi.

“Trên đời này chẳng có thứ gì là chắc chắn một trăm phần trăm cả,”
Goodyear trả lời. Sáng hôm đó ông đã nói mình là thợ in của một nhà in ở
Newport, và dấu vân tay của ông đã bị mực in làm phai.

“Trừ các khoản thuế,” Tanner nói. Một tay lão đang cầm mắt kính, còn tay
kia đang cầm một tờ giấy có kẻ ô. Ô đó liệt kê những bồi thẩm viên tiềm
năng theo hàng, vì thế Tanner biết tên của tất cả mọi người.

“Ông có con không, ông Goodyear?”

“Hai con trai.”

“Chúng bao nhiêu tuổi?”

“Một đứa mười tuổi, một đứa bảy tuổi. Không, tám tuổi. Nó sắp tròn tám
tuổi. Tuần tới.”

“Ông lập gia đình rồi chứ?”

“Vâng. Được mười hai năm rồi.”

“Vợ ông làm gì?”

“Cô ấy làm việc hai ngày mỗi tuần tại căn tin trường học. Thời gian còn lại
cô ấy chăm con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.