BÀ MỤ - Trang 276

“Và con chắc chắn là chúng ta sẽ thắng,” tôi nói, hi vọng tạo cho bà ấn
tượng rằng tôi rất tự tin đến nỗi - hơn hết thảy - bà không cần phải lo lắng
gì về cô con gái mười bốn tuổi của mình.

“Ồ, mẹ cũng tin chắc là như thế,” bà nói.

“Và rồi mọi việc sẽ trở lại bình thường.”

Bà mở miệng ra để nói, và tôi nghe tiếng vọng lại trong đầu mình - Chắc
chắn rồi, Connie ạ. Khi đó mọi việc sẽ trở lại bình thường -
nhưng không
có từ nào thốt ra, cả một tiếng thì thầm cũng không. Thay vào đó bà gật
đầu, nhưng cả hai chúng tôi đều biết thẳm sâu trong lòng rằng cái chết của
Charlotte đã thay đổi mọi thứ mãi mãi. Với mẹ tôi, không gì có thể trở lại
bình thường được nữa.

16

Cuối cùng họ cũng chọn xong bồi thẩm đoàn vào chiều nay. Tôi nghĩ các
luật sư sẽ tiếp tục đặt câu hỏi sang ngày thứ tư, nhưng đến trước giờ ăn
trưa hôm nay, thẩm phán đã nghe đủ, và cả hai bên đều đồng ý sẽ tiến hành
lựa chọn vào lúc ba giờ chiều.

Vermont là một bang nhỏ, và Stephen đinh ninh rằng nhiều người trong
nhóm sẽ bị loại vì họ biết tôi hoặc Charlotte, nhưng chỉ có một người bị
loại vì lý do này. Mà người đó cũng không hẳn là biết rõ hai chúng tôi. Ông
ấy từng đến nhà thờ của Asa vào một ngày Chủ nhật để xem giáo đoàn ở
đấy có phù hợp với gia đình mình hay không - ông ta đã quyết định là
không - và đã bắt tay Asa trong lúc vị mục sư bắt tay mọi người khi họ ra về
sau buổi lễ.

Trong bồi thẩm đoàn cuối cùng, có hai người được sinh ra tại nhà, nhưng
chẳng qua chỉ vì họ chào đời vào thập niên sáu mươi - họ sinh ra vào thời
mà chuyện đến bệnh viện để đẻ còn rất hãn hữu ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.