BÀ MỤ - Trang 278

đời. Tôi biết tôi đã phạm phải sai lầm gì, tôi biết mình đã toi đời ở điểm
nào.

Thỉnh thoảng trong tuần này tôi cũng quay sang để nhìn gia đình Charlotte,
nhìn chị gái và mẹ cô ấy. Chị gái Charlotte cắn móng tay giống hệt như cô
thường làm. Chị ta giơ thẳng các ngón tay. Chúng tôi đã chạm mắt nhau
vài lần ngày hôm nay, tôi đã nghĩ chị ta sẽ suy sụp tinh thần và bật khóc khi
chúng tôi nhìn thấy nhau.

Chạm mặt chị ta và ngồi thật gần chị ta như thế khiến tôi cảm thấy bụng
mình trương lên vì tội lỗi. Tôi cảm thấy nó lớn lên trong người mình, tôi chỉ
muốn dùng tay trái chạm vào bụng mình để cảm nhận cái gì đó đang di
chuyển. Một cú đá nhẹ. Một cái nấc cụt.

Chị gái Charlotte căm ghét tôi. Cả chị ta và mẹ chị ta đều căm ghét tôi.
Cảm giác bị căm ghét thật là kinh khủng, và khi tôi ở một mình trong phòng
lúc thế giới đã say giấc - ít nhất là thế giới của tôi - có vẻ như tôi đáng bị
như vậy.

Vậy mà điều kì lạ nhất là, gia đình Charlotte có lẽ sẽ không hận tôi đến như
thế nếu tôi không cố gắng cứu Veil. Cháu trai của người này và cháu ngoại
của người kia.

Stephen nói đến lúc việc này kết thúc, mọi người sẽ hiểu điều đó. Anh nói
anh sẽ đảm bảo mọi người nhận ra rằng tôi đã có thể để cho đứa bé ấy chết
ngay trong bụng mẹ nó, và nếu tôi làm thế, thì chẳng ai trong số chúng tôi
phải có mặt ở đây vào lúc này. Anh sẽ cho họ thấy bi kịch sẽ còn tồi tệ hơn
nữa vì có đến hai người sẽ chết thay vì một người, và không ai phải ngồi cả
ngày trong phòng xử án đổ lỗi cho người kia.

Tôi đã không gặp Veil kể từ ngày nó chào đời. Liệu nó cũng sẽ lớn lên và
căm ghét tôi không? Liệu nó cũng sẽ đổ lỗi cho tôi vì đã giết mẹ nó?

trích nhật kí bà mụ Sibyl Danforth

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.