BÀ MỤ - Trang 112

“Tôi chẳng gặp ai để nói cả.”

“Bà có bị cảnh báo không?”

“Bị cảnh báo? Tại sao tôi lại bị cảnh báo?”

Có vẻ Rhodes đã trả lời câu hỏi của mẹ tôi bằng một câu hỏi khác: “Vậy là
bà không đi vào nhà?”

“Không.”

“Bà đi thẳng về nhà.”

“Đúng. Tôi đi thẳng về nhà. Rồi đi thẳng lên giường.”

Một sự im lặng kéo dài. Cuối cùng Rhodes cầm tập giấy của viên hạ sĩ lên
rồi đưa nó ngang qua bàn cà phê cho mẹ tôi.

“Mời bà đọc lại cái này, thưa bà Danforth, và đảm bảo chúng tôi đã ghi
chép đúng mọi việc,” ông nói, trong lúc Tilley đưa bút của ông ta cho mẹ
tôi.

Mẹ tôi đọc qua các trang, nhưng sau đó bà nói rằng bà không đọc cẩn thận.
Bà có thể giải mã được hầu hết chữ viết của Tilley, nhưng bà đã mệt lử, vì
thế khi gặp phải một từ hay một câu khó hiểu, bà chỉ việc phớt lờ và lướt
qua nó. Tilley tóm tắt được đại ý những gì bà nói, và với mẹ tôi có vẻ như
đó là điều quan trọng nhất vào lúc đó.

“Câu chuyện chính xác chứ?” Rhodes hỏi khi bà đọc xong. “Anh Richard
đây ghi chép gần đúng chứ hả?” ông ta nói tiếp và mỉm cười.

“Đó không ít thì nhiều chính là những gì đã xảy ra,” mẹ tôi nói.

“Tốt, tốt,” Rhodes lẩm bẩm. Sau đó ông ta đưa ra một yêu cầu đối với mẹ
tôi khiến cho cả bố mẹ tôi đều nhận ra rằng họ cần một luật sư, cần ngay lập
tức. Không cần biết lúc đó là bảy giờ rưỡi, tám giờ tối thứ sáu; không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.