BÀ MỤ - Trang 179

BEDFORD: Dĩ nhiên.

HASTINGS: Ông có buồn không?

BEDFORD: Chúa ơi, có!

HASTINGS: Ông có rất buồn không?

BEDFORD: Có

HASTINGS: Và có phải trong tâm trạng đó mà ông nghĩ rằng ông đã nhìn
thấy máu bắn ra?

BEDFORD: Vâng, nhưng tôi không bị bấn loạn. Tôi đã nói rồi, tôi biết
mình thấy gì.

HASTINGS: Thế ông có làm gì đó - làm bất cứ điều gì - để ngăn Sibyl khi
ông nhìn thấy máu không?

BEDFORD: Không, như tôi đã nói với ông Tanner, tôi nghĩ như thế là bình
thường. Tôi cho rằng Charlotte đã qua đời, và đây chỉ là... chỉ là cách mà cơ
thể phản ứng...

Stephen đã nói với bố mẹ tôi khi họ thảo luận chiến thuật vào tối hôm trước
rằng sẽ có hai vấn đề với lời khai của Mục sư Asa: điều ông ta có thể đã
thấy, và điều ông ta lẽ ra đã thấy. Stephen tin chắc rằng không có ông chồng
đầu óc tỉnh táo nào lại đặt mình vào cảnh chứng kiến một con dao đi vào
bụng người vợ đã chết của mình, và đó là lý do thực sự khiến Mục sư Asa
đi đến cửa sổ. Nhưng ông bảo bố mẹ tôi rằng trước hết, ông sẽ đặt nghi vấn
về điều Mục sư Asa có thể đã thấy từ phòng ngủ buổi sáng hôm đó.

Buổi đối chất của Stephen với vị mục sư bắt đầu ngay sau bữa trưa và tiếp
diễn cho đến khi phiên tòa ngày hôm ấy khép lại. Có những khoảnh khắc
trong buổi chiều hôm đó - ngắn ngủi nhưng rùng mình - khi tôi tin với niềm
tin của một đứa trẻ mới lớn rằng Stephen đã thuyết phục từng người trong
phòng rằng thật phi lý khi tin Mục sư Asa Bedford thực tình chứng kiến ca

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.