BÀ MỤ - Trang 233

cho chị chiếc kệ sách tuyệt vời nhất mà chị từng thấy nếu chị đỡ đẻ cho
tôi.”

Cô nói nhanh, và giọng nói của cô đầy vẻ mãn nguyện.

“Cô nên làm diễn viên mới phải,” Stephen nói.

“Ông anh ơi, thì tôi là diễn viên đây.”

Stephen dẫn chúng tôi đi tham quan một vòng tòa nhà, và đã có nhiều lúc
tôi hi vọng tìm thấy những đoạn dây nhung phong tỏa quanh vài chiếc bàn
hàng trăm năm tuổi bóng loáng và những chiếc tủ gỗ giờ đây được dùng để
chứa hồ sơ: Tôi hi vọng được nghe kể, “George Washington từng ngồi ở
đây,” hoặc “Ethan Allen từng ăn ở đó.” Những chiếc trường kỷ rất trang
nhã nhưng êm ái: tôi có thể ngủ ngon trên chúng. Những chiếc ghế sau bàn
làm việc đều bọc da; tất cả những cây bút trên sổ sách đều bằng bạc hoặc
vàng. Thời đó máy vi tính chưa phổ biến, vậy mà dường như chúng có mặt
khắp nơi trong tòa nhà.

Cuối cùng chúng tôi đi ngang qua khu vực hội họp mà Patty và Stephen vừa
làm việc khi nãy. Tôi không nghĩ ông định cho chúng tôi xem bên trong,
nhưng tôi đã không nhận ra điều này vào lúc đó; hai người lớn ở sau chúng
tôi một bước, và theo cách ngớ ngẩn mười bốn tuổi của mình, tôi đã dò dẫm
đi vào căn phòng tối đóng panô, với Tom ở ngay sau lưng tôi. Được thắp
sáng bằng một chiếc đèn chùm với những hình cầu to bằng quả nho, khu
vực này trông như từng là hai phòng ngủ riêng biệt. Có một chiếc bàn dài
và rộng nằm giữa phòng, chôn dưới hàng đống sổ ghi chép luật pháp,
những thùng hồ sơ, và những tập hợp bài báo. Các bức tường dán giấy ghi
chú trắng, trên đó Stephen và Patty đã viết những ghi chú và những cái tên
bằng bút Magic Marker. Hẳn phải có đến hai hoặc ba chục tờ giấy như thế
treo trên tường bằng những dải băng dính dày.

Trước khi Stephen và Patty kịp giải thích với chúng tôi họ đang làm gì hoặc
dẫn Tom và tôi trở lại hành lang, những chữ, cụm từ và tên của những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.