BÀ MỤ - Trang 237

Rồi bà bắt tay vào việc. May vết thương cần đến ba gói chỉ khâu không tan.

Khi chuyên gia pháp y làm chứng, ông ta nói rằng mẹ tôi đã không quan
tâm đến việc khâu lại vết thương trên đường tiểu; bà đã không khâu lại vị trí
nơi bà mở tử cung ra. Ông không trình bày thông tin này như một dấu hiệu
cho thấy vết khâu của mẹ kém, hoặc để trình bày ý nghĩ rằng bà không tôn
trọng người chết. Ngược lại, ông nói đường khâu của mẹ tôi rất “chuyên
nghiệp và chặt. Việc bà đã làm là hoàn toàn thành thạo.”

Quan điểm của ông - quan điểm của chính quyền bang - chỉ đơn giản là mẹ
tôi đã không nỗ lực cứu Charlotte khi bà khâu thi thể cô ấy lại; bà hiểu
Charlotte đã chết. Với quan điểm đó, mẹ tôi chỉ quan tâm đến vấn đề thẩm
mỹ.

Khi mẹ tôi cung khai, Stephen đã hỏi bà tại sao lại bận tâm khâu lại cơ thể
mà bà biết rằng đã chết.

“Tôi không thể để cô ấy như thế,” mẹ tôi nói. “Như thế thật không phải với
cô ấy, và không phải với gia đình cô ấy.”

“Gia đình cô ấy?” Stephen hỏi, chờ cho mẹ tôi làm rõ ý là chồng của
Charlotte, hoặc, có thể là, chồng của Charlotte và gia đình cô ở miền Nam.

“Asa và Veil,” mẹ tôi đáp, mở đầu cho một trong nhiều cuộc hỏi đáp giữa
hai người, trong đó Stephen nghĩ ông biết chính xác mẹ tôi định nói gì, còn
mẹ tôi thì cho rằng dù bà có định nói gì, chúng đều vô hại. Đôi khi bà đúng,
đôi khi bà đã sai.

“Nhưng chủ yếu là Veil. Chúng ta đến với cuộc đời này như thế nào có ý
nghĩa nhiều hơn so với những gì mà chúng ta hiểu,” mẹ tôi nói tiếp. “Vì thế
tôi muốn đảm bảo rằng Veil nhìn thấy mẹ nó: Tôi muốn đảm bảo rằng cậu
bé đem theo một hình ảnh với mình suốt cuộc đời rằng khuôn mặt mẹ cậu
mới đáng yêu, xinh đẹp và bình an nhường nào - bình an một cách khó tin.
Ngay cả vào lúc đó. Ngay cả sau tất cả những gì mà cô ấy đã trải qua. Ngay
cả vào khoảnh khắc cuối cùng đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.