BÀ MỤ - Trang 245

“Quá trình này. Chính ý nghĩ rằng vì anh nghĩ tôi đẹp...”

“Là ý nghĩ rằng bồi thẩm đoàn sẽ nghĩ chị đẹp. Tôi nghĩ gì chẳng liên
quan.”

“Ha!”

“Họ sẽ nghĩ như thế, Sibyl ạ. Chị là một người phụ nữ đẹp không cần bàn
cãi. Không cần bàn cãi. Và đối với một số bồi thẩm viên, nó sẽ là một lợi
thế. Với những người khác, nó sẽ là một rắc rối mà chúng ta phải vượt
qua.”

Mẹ tôi và Stephen buông thõng cánh tay xuống hai bên ghế, những ngón
tay của họ chạm vào lớp cỏ vừa chớm ngủ đông và những chiếc lá thu đã
bắt đầu khô. Đôi khi đầu ngón tay họ chạm nhau, thỉnh thoảng mu bàn tay
họ sượt qua nhau. Tôi tự hỏi liệu họ có đang tận hưởng những giây phút
ngắn ngủi khi da họ cọ xát nhau hay không.

“Con định để Connie chứng kiến thật ư?” bà ngoại hỏi mẹ vào một ngày
thứ bảy giữa tháng chín, như thể tôi không có mặt ở đó, ăn trưa cùng họ tại
bàn ăn trong nhà bếp của chúng tôi.

“Chúng con thật sự sẽ để Connie chứng kiến,” mẹ tôi đáp.

Tôi hình dung khi còn trẻ, bà ngoại là người cực kì khoan dung. Nói gì thì
nói, con gái của bà đã bỏ học ở trường Mount Holyoke để chung sống với
một người đàn ông lớn tuổi hơn ở Cape Cod, rồi sau đó trải qua một mùa
đông với tổ chức Những con báo đen ở Boston. Khi mẹ Sibyl của tôi cuối
cùng cũng trở về Vermont, bà đã có thai trước khi cưới, và bà đã làm cả hai
việc đó khi còn rất trẻ. Và ngay cả khi đây từng là “thập niên sáu mươi” -
một bức bình phong cho nhiều hành động quá giới hạn và một cái cớ cho
mọi thể loại hành vi phản xã hội - thể nào cũng có người nghĩ rằng hai mẹ
con họ sẽ căng thẳng với nhau ở chừng mực nào đấy. Nhưng họ luôn quả
quyết rằng chẳng hề có căng thẳng gì sất, một điểm trong lịch sử gia đình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.