BÀ MỤ - Trang 247

thẳng tay, bắn tự do, hủy tàn nhẫn”. Và tôi nghĩ khi tháng chín đến, cả bố
lẫn Stephen đều bắt đầu tự hỏi mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào. Chúng tôi đều
nhận thấy bà đã trở nên im lặng và ủ ê - không đến nỗi ảm đạm, chỉ là mệt
mỏi vì mất ăn mất ngủ - và họ không ngừng cố gắng vực dậy tinh thần bà
theo cách riêng của họ.

Nhưng tất cả những chuyện này chẳng có gì quan trọng, vì bố mẹ tôi hiểu
tôi thiết tha muốn tham dự phiên tòa. Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm đạo
đức phải có mặt; trong suy nghĩ của tôi, sự hiện diện của tôi là cách thể hiện
tình đoàn kết quan trọng với mẹ.

Vả lại, Stephen muốn tôi đến đó.

“Stephen nghĩ Connie đây sẽ rất có ích,” mẹ tôi nói với ngoại, và siết nhẹ
cánh tay tôi. Con đừng lo lắng về Ngoại, cái siết tay đó nói: Con sẽ đến tòa.

“Có ích? Có ích thế nào?”

“Connie sẽ là một sự nhắc nhở thường trực cho bồi thẩm đoàn rằng con
không phải là một bị cáo vô danh. Con không chỉ là một bà mụ nào đó. Con
là một người mẹ. Con có một đứa con gái, một gia đình.”

Ngoại đã biến những củ cà rốt cuối cùng trong vườn rau của bà thành món
rau trộn với nho khô và hạt óc chó, và trong khi lẽ ra phải thái cà rốt thành
miếng nhỏ, chiếc máy xay của bà có tuổi đời lớn hơn cả tôi, vì thế món rau
trộn vẫn còn nhiều khoanh màu cam to tướng. Tôi đã nhìn Ngoại cẩn thận
nhai một khoanh như thế trong lúc suy nghĩ về lời giải thích của mẹ, và
nhận thấy có một ít đất khô dính trên cổ tay chiếc áo len màu xanh nhạt của
bà. Đất từ vườn của bà, tôi nghĩ. Có lẽ bà mới nhổ những củ cà rốt mà
chúng tôi đang ăn ngay trong sáng hôm ấy.

Bằng một giọng nghe giễu cợt hơn là nghi ngờ, bối rối hơn là giận dữ, cuối
cùng Ngoại nói, “Như thế có nghĩa là họ sẽ khoan hồng?”

“Đây không phải là chuyện khoan hồng!” mẹ tôi đáp trả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.