BÀ MỤ - Trang 248

“Thế thì nó là...”

“Con không cần khoan hồng.”

“Vậy thì cậu luật sư ấy của con có ý gì? Tại sao cậu ta lại muốn Connie có
mặt ở đấy đến thế?”

“Cậu luật sư ấy của con? Mẹ à, mẹ có cần nói như thế không? Nghe thật là
khủng khiếp. Cứ như mẹ nghĩ anh ấy là phường lang băm vậy.”

Ngoại thở dài, rồi xoa các đốt bị viêm khớp trên những ngón tay dài. Cả mẹ
và tôi đều biết Ngoại không hề nghĩ Stephen là lang băm. Sao bà có thể
nghĩ thế? Nếu bà có ý gì đi nữa khi rút ngắn Stephen Hastings thành “cậu
luật sư ấy của con,” nếu có bất kì ý gì sau lời nhận xét ấy đi nữa, thì nó có
thể chỉ là một nỗi sợ mơ hồ xuất phát từ việc mẹ tôi có vẻ như lên giọng
mỗi khi nhắc đếnStephen, cách mà từ đó nhuốm hứa hẹn và tô màu hi vọng
khi phát ra từ mẹ.

“Mẹ chỉ nghĩ Connie không nên đến đấy,” Ngoại nói sau một lúc, đặt hai
tay lên đùi. “Nếu con không cần... khoan hồng hay thông cảm hay gì đi nữa,
thì mẹ không hiểu tại sao con lại muốn đem một đứa bé mười bốn tuổi vào
phòng xử án đó.”

“Việc ấy biến mẹ thành một người có thật,” tôi xen vào, diễn giải một câu
mà tôi đã nghe Stephen nói với bố mẹ đầu tuần đó. “Và điều đó khiến cho
việc kết tội mẹ trở nên khó khăn hơn. Các thành viên bồi thẩm đoàn không
thích kết tội những con người thật, những người có thể là hàng xóm của
họ.”

Cả hai người lớn quay sang nhìn tôi.

“Hôm tối thứ tư con không làm bài tập về nhà, phải không?” mẹ nói, mặt
làm ra vẻ nghiêm khắc.

“Hôm tối thứ tư con có làm bài tập.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.