BA NGÀY Ở NƯỚC TÍ HON - Trang 30

- Ồ, không đâu, bạn nhận xét tinh đấy! - Số Bốn nói. - Quả thực số người

trên quảng trường không giảm đi chút nào cả.

- Sao thế? - Xê-va thắc mắc. - Một hộp kẹo dù to đến đâu mà chốc chốc

lại nhón một cái thì rồi cũng phải hết chứ.

Số Bốn mỉm cười:

- Kẹo thì dĩ nhiên là phải hết, nhưng người Tí Hon thì không bao giờ hết

cả.

- Chỉ bốc thôi! - Xê-va cắt lời.

- Sao bạn phát biểu hồ đồ thế! - Số Bốn nghiêm khắc nói. - Trong những

trường hợp thế này đáng ra tôi chẳng thèm tranh cãi nữa đâu. Nhưng riêng
lần này thì cũng nhân nhượng bạn. Tôi lấy làm tiếc là tại sao bạn lại không
biết vô tận là gì.

- Sao tôi không biết? - Xê-va chạm tự ái. - Vô tận là rất nhiều, nhiều hết

sức. Nhiều khủng khiếp!

- Không đúng, không đúng! - Số Bốn lắc đầu. - Hoàn toàn sai. Ở đây

ngay mấy chú bé Số Không cũng chẳng lập luận như thế đâu. Vô tận là
không có tận cùng. Không bao giờ hết cả.

- Nhưng nhất định cũng phải tận cùng ở chỗ nào chứ? - Xê-va không chịu

nhượng bộ.

- Không tận cùng ở chỗ nào hết, thế mới nên chuyện! Bạn tưởng là đã đến

được chỗ tận cùng, nhưng nhìn ra xa hơn… thì vẫn thấy vô tận. Và cứ vô tận
thế mãi. Bạn đến được chỗ tận cùng thì nó lại chạy xa hơn rồi. Cứ đi, đi mãi,
qua đám đông người Tí Hon, cứ đi mãi, không lúc nào dừng chân, thế mà
trước mặt vẫn đông nghịt những người, trước thế nào bây giờ vẫn nguyên
như thế. Dù bạn có đi bao nhiêu thôi đường thì bạn vẫn cứ ở chính giữa đám
đông. Dù bạn có đi lâu một trăm năm, một nghìn năm, một triệu năm chăng
nữa cũng thế thôi! Đấy, vô tận là như thế đấy! Thôi, bạn đừng cãi nữa! - Số
Bốn nghiêm nghị ngăn Xê-va lại khi anh chàng này vừa há miệng định nói. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.