BA NGƯỜI BẠN - Trang 113

“Năm!” Jupp từ cây xăng gào với sang.
“Năm ngàn rưỡi!” Tôi thét to.
Lenz giật tấm séc từ tay tôi. “Vô lý! Hẳn đây là tấm séc của một

ngân sách rỗng”.

“Hạ sĩ Lenz”, tôi trịnh trọng nói, “anh ngờ vực chừng nào, tấm

séc này đáng tin chừng ấy. Ông bạn Blumenthal của tôi còn tốt gấp
hai chục lần thế. Bạn tôi, anh hiểu không, người bạn đã mời tôi
chiều mai lại nhà dùng món cá măng nhồi. Anh hãy đọc lấy! Kết
thân, nhận tiền trả trước, được mời dùng cơm chiều: bán hàng là thế
đấy! Thôi, giờ cho phép anh đứng tư thế nghỉ!”

Go fried gắng trấn tĩnh. Cậu ta cố đấm ăn xôi. “Nhưng còn lời

rao của mình, bùa phép của mình!”

Tôi quăng trả cậu ta tấm mề đây. “Đây, trả cậu cái xích cổ chó!

Mình đã quên bẵng nó”.

“Cậu bán không chê vào đâu được, Robby ạ” Koster nói. “Ơn

Chúa, thế là tụi mình thoát được cái của nợ ấy”.

“Số tiền này tha hồ xài mệt nghỉ”.
“Cậu ứng trước cho mình năm chục mác chứ?” tôi hỏi.
“Một trăm. Cậu xứng đáng được ngần ấy”.
“Cậu không muốn nhận ứng chiếc măng-tô xám của mình cả thể

sao?” Go fried nheo mắt hỏi.

“Muốn đi nhà thương hả, cái đồ con hoang ủ dột, khỏe xọc mũi

vào việc của người khác!” Tôi vặc lại.

“Các chú, hôm nay ta dừng ở đây thôi!” Koster đề nghị.
“Hôm nay kiếm thế đủ rồi. Cũng không nên trêu tức Chúa.

Chúng ta sẽ lôi chiếc Karl đi chơi, luyện cu cậu cho cuộc đua sắp
tới”.

Jupp đã bỏ mặc cây xăng từ lâu. Chú hồi hộp chùi hai bàn tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.