BA NGƯỜI BẠN - Trang 116

“Rất cám ơn bà. Sáng mai tôi sẽ đem trả tất tật. Cả tấm thảm

nữa”.

“Thảm nào?” bà quay phắt lại. “Có ai đả động một chữ đến thảm

thiếc gì đâu chứ?”

“Tôi. Cả bà nữa, vừa tức thì đây thôi”.
Bà nhìn tôi giận dữ. “Đồng bộ mà lại”, tôi nói, “những chiếc ghế

bành không đặt trên thảm là gì đấy!”

“Này anh Lohkamp”, bà Zalewski trịnh trọng đó, “anh chớ làm

quá! Cái gì cũng nên có mức độ, đó là lời của ông Zalewski đã quá
cố. Nó cũng có thể giúp ích cho anh đấy”.

Tôi biết rằng bất chấp lời cách ngôn chọn lọc trên, ông Zalewski

quá cố rõ ràng đã chết chìm trong rượu. Chính bà chứ chẳng phải ai
khác đã kể cho tôi điều đó đến phát nhàm trong những dịp khác.
Nhưng bà không bận tâm chút nào. Bà sử dụng ông chồng như
thiên hạ sử dụng Kinh thánh: để trích dẫn. Và ông mất càng lâu
ngày, bà càng đổ cho ông lắm lời cách ngôn hơn. Giờ đây bà có thể
trích dẫn ông trong mọi hoàn cảnh… như Kinh thánh vậy.

Tôi trang hoàng căn buồng của mình. Tôi vừa gọi điện cho

Patrice Hollmann hồi chiều. Nàng mới ốm dậy, đã gần một tuần nay
tôi không gặp nàng. Giờ đây chúng tôi hẹn gặp nhau lúc tám giờ, tôi
mời nàng lại nhà tôi ăn tối, sau đó chúng tôi cùng đi xem phim.

Những chiếc ghế bành bọc gấm và tấm thảm trông thật lộng lẫy

nhưng đèn đóm trong buồng trông thảm hại quá. Vì vậy tôi gõ cửa
gia đình Hasse bên cạnh để mượn họ chiếc đèn bàn. Bà Hasse mệt
mỏi ngồi bên cửa sổ. Chồng bà không có nhà. Ngày nào ông cũng
tình nguyện làm thêm vài ba giờ, chỉ cốt để không bị sa thải. Người
đàn bà nom ủ rũ như con gà rù. Trên những đường nét mềm nhẽo,
héo hắt dần của bà vẫn có thể nhận ra gương mặt thon nhỏ của một
đứa trẻ… một đứa trẻ vỡ mộng, rầu rĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.