BA NGƯỜI BẠN - Trang 129

Về khuya, khi tất cả đã trở nên im ắng, tôi vơ áo khoác và một cái

chăn rón rén đi qua hành lang ra chỗ đặt máy điện thoại. Tôi quỳ
xuống trước bàn điện thoại, trùm áo và chăn lên đầu, tay phải nhấc
ống nghe lên, tay trái khép vạt áo choàng ở phía dưới lại. Như vậy
tôi yên tâm không bị ai nghe lỏm. Nhà trọ Zalewski không thiếu
những cái tai tò mò dài ngoẵng. Tôi gặp may. Patrice Hollmann có
nhà. “Sau cuộc bàn bạc đầy bí ẩn, cô về lâu chưa?” tôi hỏi.

“Gần một tiếng rồi”.
“Tiếc quá. Giá như tôi biết được”.
Nàng cười. “Ồ không, anh có biết cũng chẳng ích gì. Tôi đã vào

giường và lại hơi gây gây sốt rồi. Tôi trở về nhà sớm thế này là rất
tốt”.

“Cô sốt? Nhưng sốt vì bệnh gì vậy?”
“Ồ, có gì trầm trọng đâu. Tối nay anh còn làm những gì nữa

đây?”

“Tôi đã đàm đạo với bà chủ nhà của tôi về tình hình thế giới.

Còn cô? Công việc của cô ổn chứ?”

“Tôi hy vọng là sẽ ổn”.
Ở trong đám chăn áo bùng nhùng trở nên nóng bức. Vì vậy mỗi

khi cô gái nói tôi lại hất chúng lên để thông khí, hít vội không khí
mát lạnh bên ngoài, rồi lại ập xuống khi đến lượt tôi áp sát vào ống
máy để nói. “Trong đám người quen của cô không có kẻ nào tên là
Robert sao?” tôi hỏi.

Nàng cười. “Tôi cho là không…”
“Đáng tiếc. Tôi tha thiết được nghe cô gọi lên cái tên ấy. Cô

không muốn dẫu sao cũng thử nhắc đến nó ư?”

Nàng lại cười.
“Đùa chơi thôi mà”, tôi nói. “Thí dụ hãy nói: Robert là một con

lừa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.