BA NGƯỜI BẠN - Trang 161

Tôi hơi ngạc nhiên thấy lão bất chợt ủy mị như vậy, đoán chừng

cái cô ả tóc đen linh lợi lần trước lão kè kè mang theo đã khiến lão
bực mình. Chả là, hơn hẳn tình yêu, nỗi tức giận dễ làm con người ta
đa cảm.

“Một người vợ tốt biết bao”, lão tiếp, “một tâm hồn phụ nữ

chính cống. Bà ấy không bao giờ đòi hỏi chút gì. Suốt mười năm vẫn
đánh độc một chiếc măng-tô. Sơ-mi và những đồ mặc khác, bà ấy
cắt may lấy tất. Một tay thu vén việc nhà… không cần người ở”. Ái
chà, xem ra ả bồ mới lại chẳng có được cái nết ấy. Lão thợ bánh bắt
đầu dốc bầu tâm sự. Lão kể lể về cái đức tằn tiện tiết kiệm lại khiến
lão hội viên hội chơi ky nghiện rượu này xúc động đến thế. Vợ lão
chưa bao giờ chịu để người ta chụp hình mình cho đường hoàng, vì
cho rằng quá tốn kém. Thế nên lão chỉ còn giữ được bức ảnh cưới và
vài tấm ảnh nhỏ chụp chớp nhoáng bà vợ của mình.

Tôi bèn nảy ra một ý. “Ông nên cho truyền thần ảnh bà nhà

thành một bức chân dung thật đẹp”, tôi nói. “Như vậy ông sẽ mãi
mãi lưu giữ được hình ảnh bà nhà. Chứ những bức ảnh sớm muộn
rồi cũng phai màu. Ở đây có một nghệ sĩ chuyên làm việc ấy đấy”.

Tôi kể cho lão công việc của Ferdinand Grau. Lão lập tức tỏ ý

ngờ vực, kêu rằng hẳn phải đắt lắm. Tôi bảo lão cứ yên tâm… có tôi
đi cùng, thế nào Ferdinand cũng lấy rẻ cho lão. Lão tìm cách lảng.
Nhưng tôi không buông tha lão, cố giảng giải với lão rằng với một
người thương nhớ vợ như lão thì không có cái giá nào là quá đắt cả.
Rốt cuộc lão ưng thuận. Tôi gọi điện báo cho Ferdinand biết. Đoạn
tôi cùng lão thợ bánh phóng xe về nhà lão lấy những bức ảnh.

Từ trong cửa hiệu, cô nàng tóc đen chạy bổ ra đón chúng tôi. Ả

nhảy nhót xung quanh chiếc xe Ford. “Giá màu đỏ có phải đẹp hơn
không, anh yêu! Nhưng dĩ nhiên anh đã khăng khăng làm theo ý
mình!”

“Thôi đi nào”, anh yêu nói, giọng bất bình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.