BA NGƯỜI BẠN - Trang 165

hoặc trả tiền. Tất thảy bọn họ đã từng hy vọng, từng hít thở khí trời.
“Những thứ này không dần dà biến anh thành sầu não sao,
Ferdinand?”

“Không. Nhiều lắm chỉ đâm trơ trẽn. Con người ta trở nên sầu

não khi ngẫm nghĩ về cuộc đời… và hóa trơ trẽn khi tận mắt chứng
kiến phần đông giống người xoay xở ra sao với đời”.

“Có những kẻ khốn khổ hơn”.
“Đã hẳn. Nhưng loại người ấy không thuê họa chân dung”.
Anh đứng lên. “Âu cũng là điều tốt, Robby ạ, vì họ vẫn còn có

cái thứ vớ vẩn mà họ xem trọng ấy níu giữ và bảo vệ họ. Cô đơn…
cô đơn thực sự, không chút ảo tưởng… đó mới là trạng thái mấp mé
với điên loạn và tự sát”.

Căn buồng lớn trống trải trôi bồng bềnh trong ánh chiều chạng

vạng. Bên cạnh có tiếng chân rón rén đi đi lại lại. Đó là mụ quản gia.
Mụ không bao giờ ló mặt nếu một thằng trong bọn tôi lại chơi. Mụ
thù ghét bọn tôi vì cho rằng bọn tôi xúi bẩy Grau chống mụ.

Tôi ra về. Xuống tới đường, dòng người và tiếng ồn ã của phố

phường ập vào tôi như một làn sóng âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.