BA NGƯỜI BẠN - Trang 166

CHƯƠNG 11

Tôi đang trên đường đến nhà Pat. Đây là lần đầu tiên tôi lại thăm

nàng. Cho tới nay chỉ có nàng tới nhà tôi, hoặc tôi đón nàng trước
cửa nhà nàng, rồi chúng tôi đi đâu đó. Nhưng lúc nào cũng như
nàng là người lại thăm. Tôi muốn biết nhiều hơn về nàng. Tôi muốn
biết nàng sống ra sao.

Tôi nảy ý nghĩ có thể đem hoa tặng nàng. Dễ thôi, vườn hoa

thành phố mé sau quảng trường Chợ đang rộ nở. Tôi nhảy qua bờ
rao và bắt đầu ngắt một bó tử đinh hương trắng.

“Anh kia làm gì thế hả?” một giọng nói rắn rỏi đột nhiên vang

lên. Tôi ngẩng nhìn. Một người đàn ông có khuôn mặt dân miền núi
và bộ ria mép trắng vểnh ngược giận dữ ngó tôi trừng trừng. Không
phải cảnh sát, cũng chẳng phải người canh giữ vườn hoa. Sĩ quan
cao cấp hưu trí, thoạt nhìn biết ngay.

“Có khó gì xác định chuyện ấy”, tôi nhã nhặn đáp. “Tôi đang bẻ

những cánh tử đinh hương chứ còn làm gì nữa!”

Một khoảnh khắc, lão già uất nghẹn lời. “Anh không biết đây là

vườn hoa thành phố hay sao, hả?” Lão phẫn nộ gầm lên. Tôi cười,
“Tất nhiên tôi có biết! Hay ông tưởng tôi ngỡ đây là những hòn đảo
của loài chim bạch yến?”

Lão giận tím người. Tôi e lão bị đánh trúng tim đen. “Cút ngay

khỏi đây, đồ nhãi nhép!” lão thét bằng cái giọng tối thượng hạng
quen chỉ huy trên sân trại lính. “Anh xâm phạm tài sản của thành
phố! Tôi lệnh bắt giải anh đi bây giờ?”

Tôi đã lượm đủ hoa tủ đinh hương. “Thì thử túm lấy tôi xem, bố

già!” tôi mời mọc lão, đoạn nhảy phắt qua rào sang mé đường bên
kia, lủi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.