BA NGƯỜI BẠN - Trang 349

CHƯƠNG 20

Tháng Tám ấm áp và sáng sủa, sang tháng Chín tiết trời vẫn gần

như mùa hè… nhưng rồi tới cuối tháng Chín trời bắt đầu đổ mưa,
ngày này qua ngày khác giăng nặng trĩu trên thành phố, các mái nhà
ướt dẫm, giông tố nổi lên. Một tinh mơ Chủ nhật nọ, khi thức dậy ra
đứng bên cửa sổ, tôi nhìn thấy những vết loang lổ màu vàng lục trên
các tán lá trong khu nghĩa trang, thấy những cành cày trơ trụi đầu
tiên.

Tôi đứng hồi lâu bên cửa sổ. Những tháng qua, kể từ dạo hai

đứa đi biển về, có cái gì thật lạ lùng… Không bao giờ, không giờ
khắc nào, tôi quên rằng sang thu Pat phải ra đi, nhưng tôi biết điều
đó cũng như người ta biết nhiều điều: rằng năm tháng cuốn trôi,
rằng ai cũng sẽ già, rằng chẳng ai có thể sống mãi. Hiện tại đã mạnh
hơn, nó thường xuyên gạt mọi ý nghĩ vớ vẩn sang bên, và chừng nào
Pat còn đó, chừng nào cây cối còn phủ đầy lá xanh, thì những từ
ngữ như “thu”, “ra đi”, “ly biệt” chẳng là gì khác ngoài những bóng
sáng mờ nhạt nơi chân trời khiến tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn cái
hạnh phúc được ở gần nàng, quấn quýt bên nàng.

Tôi nhìn xuống khu nghĩa trang bị gió mưa quần cho tơi tả, ướt

sũng, nhìn những bia mộ phủ đầy lá cây nâu bẩn. Sương mù như
một con thú trắng nhợt suốt đêm qua đã hút kiệt nhựa xanh của
đám lá cây giờ đây héo úa, ủ rũ treo mình trên các cành, mỗi con gió
thốc qua lại giật lìa một loạt lá mới, thổi chúng bạt về phía trước…
và như một cơn đau dữ dội, cào xé, lần đầu tiên tôi đột nhiên cảm
thấy cuộc chia ly đã tới gần, rằng nó sẽ trở thành hiện thực, cũng
hiện thực như mùa thu vừa trườn vào qua các ngọn cây ngoài kia,
để lại những vết hoen vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.