BA NGƯỜI BẠN - Trang 350

Tôi lắng tai nghe ngóng phòng bên cạnh. Pat vẫn ngủ. Tôi đi ra

cửa, đứng đó một lát. Nàng ngủ yên, không ho hắng gì. Một niềm
hy vọng bất chợt xâm chiếm tôi trong khoảnh khắc… tôi tưởng
tượng hôm nay hoặc ngày mai Jaffé sẽ gọi điện bảo tôi rằng nàng
chẳng cần đi nữa… nhưng rồi tôi nhớ lại tiếng khò khè khe khẽ
trong hơi thở của nàng đêm đêm, cái tiếng ran đùng đục đều đặn
ấy, nó nổi lên, lắng xuống như tiếng một lưỡi cưa mỏng từ rất xa
vọng lại… và niềm hy vọng vụt tắt ngấm, cũng nhanh như khi bùng
lên.

Tôi quay lại cửa sổ, đăm đăm nhìn ra trời mưa; đoạn ngồi vào

bàn viết, bắt đầu đếm tiền. Tôi ước tính xem số tiền đó có thể đủ cho
Pat trong bao lâu, nhưng chỉ thêm khổ não, tôi bèn khóa biến chúng
lại.

Tôi nhìn đồng hồ. Bảy giờ kém. Cho tới lúc Pat dậy, tôi còn ít

nhất hai tiếng. Tôi hối hả mặc quần áo để tranh thủ lượn một vòng
xe hơi. Còn hơn là cứ một mình luẩn quẩn trong buồng với những ý
nghĩ vơ vẩn ấy.

Tôi đến xưởng lấy xe, rồi lái xe chạy chầm chậm qua các phố.

Ngoài đường loáng thoáng bóng người. Trong các xóm thợ, những
dãy nhà cho thuê dài dặc đứng trơ trụi, buồn tẻ trong mưa như
những ả điếm già rầu rĩ. Mặt tiền các nhà lở lói, bẩn thỉu, các ô cửa
sổ ủ dột nhấp nháy chán chường trong buổi sớm mai, và lớp vữa
rụng lả tả phơi ra các mảng tường chi chít những lỗ nâu vàng sâu
hoắm, như thể bị sâu đục.

Tôi cho xe xuyên qua khu phố cổ, chạy lại nhà thờ. Tới trước cửa

ngách, tôi đỗ lại, xuống xe. Từ sau cánh cửa gỗ sồi nặng nề vẳng ra
tiếng đàn oóc ngân nga. Lúc này đúng là giờ hành lễ misa buổi sáng,
nghe tiếng đàn thì biết cuộc lễ vừa mới bắt đầu… ít nhất phải hai
mươi phút nữa nó mới kết thúc, và mọi người mới để ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.