BA NGƯỜI BẠN - Trang 379

cơn sốc qua đi, tôi gắng lấy hết bình tĩnh để hỏi, nhưng giọng tôi
vẫn như của một người khác vọng từ xa lại: “Bệnh tình cô ấy tự
dưng nặng lên nhanh đến thế sao?”

Jaffé lắc đầu quầy quậy và đứng lên. “Nếu bệnh tăng nhanh như

anh nghĩ, thì cô ấy đi làm sao được”, ông lạnh lùng giải thích. “Đi
chỉ có lợi cho cô ấy. Thời tiết này, ở thêm ngay nào nguy hiểm ngày
ấy. Nhỡ cảm lạnh hoặc làm sao…”

Ông cầm mấy bức thư trên mặt bàn. “Tôi đã chuẩn bị chu đáo

mọi thứ. Anh chỉ còn có việc đưa cô ấy đi. Bác sĩ trưởng của khu
điều dưỡng là bạn học với tôi từ nhỏ. Ông hết sức mẫn cán. Tôi đã
thông báo tỉ mỉ với ông”.

Ông trao xấp thư cho tôi. Tôi cầm, nhưng không cất chúng vào

túi. Ông nhìn tôi, đoạn dừng bước trước mặt tôi, đặt tay lên cánh tay
tôi. Bàn tay ông nhẹ như một cánh chim, khiến tôi hầu như không
cảm thấy. “Khó đấy”, ông khẽ nói bằng giọng khác hẳn, “tôi biết.
Chính vì vậy tôi đã cố nấn ná, thêm ngay nào hay ngày ấy”.

“Khó gì đâu…”, tôi đáp.
Ông giơ tay cản: “Thôi anh đừng…”
“Không”, tôi nói, “tôi cũng không có ý định biện bạch. Tôi chỉ

muốn biết: cô ấy có trở lại hay không?”

Jaffé nín lặng một lát. Cặp mắt nhỏ sẫm màu của ông ánh lên

trong ánh điện vàng đục. “Sao anh lại hỏi điều đó từ bây giờ?”

“Bởi nếu không, thà cô ấy đừng đi”, tôi nói.
Ông vội ngước mắt nhìn. “Anh nói cái gì?”
“Nếu không, chi bằng cô ấy cứ ở lại”.
Ông nhìn tôi chằm chằm. “Và anh cũng biết điều đó có nghĩa gì

cho sự an toàn của cô ấy chứ?”, lát sau ông hỏi, giọng khẽ và gay
gắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.