BA NGƯỜI BẠN - Trang 428

CHƯƠNG 24

Chuyện xảy ra ba tuần sau đó, vào một tối tháng Giêng lạnh lẽo.

Tôi ngồi chơi bài Mười bảy và bốn với ông chủ trong tiệm Quốc Tế.
Tiệm vắng tanh, ngay các ả điếm cũng chẳng thấy bén mảng đến.
Thành phố đang náo động. Ngoài đường lúc nào cũng rầm rập
những đoàn người đi ngang, có đoàn vang lên khúc quân hành, có
đoàn lại hát Quốc Tế Ca, rồi lại đến những dòng người câm lặng dài
dằng đặc giương cao những tấm biểu ngữ đòi việc làm và bánh mì.
Tiếng ngàn vạn bước chân nện trên mặt đường giống như tiếng một
chiếc đồng hồ khổng lồ không biết đến khoan nhượng. Hồi chiều đã
xảy ra một cuộc đụng độ giữa những người đình công và cảnh sát,
làm mười hai người bị thương, và vài giờ trở lại đây, toàn bộ lực
lượng cảnh sát ở trong tình trạng báo động. Những chiếc xe đi đàn
áp bóp còi inh ỏi trên các nẻo đường.

“Không sao yên được”, ông chủ nói và chĩa con mười sáu ra. “Từ

dạo chiến tranh đến giờ không còn được yên nữa. Mà ngay thưở đó
cũng có ai mong gì hơn là được yên thân đâu. Trái đất điên rồ!”

Tôi chìa con mười bảy và vơ tiền. “Trái đất không điên”, tôi nói.

“Chỉ lũ người rồ”.

Alois, nãy giờ đứng sau ghế ông chủ xem đánh bài, liền phản

đối. “Họ chẳng rồ. Chỉ tham lam. Không kẻ nào chịu nhường kẻ
nào. Và vì có lắm của quá mà hóa ra phần đông lại trắng tay. Chẳng
qua là chuyện phân phối”.

“Thì rõ”, tôi nói và bỏ hai lần liền không rút bài. “Nhưng chuyện

ấy vốn có từ cả ngàn năm nay”.

Ông chủ rút bài. Ông được con mười lăm và nhìn tôi nghi ngại.

Ông bèn bỏ, rút tiếp lá khác, con mười hai, phải chi cứ để mười lăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.