BA NGƯỜI BẠN - Trang 429

thì ông đã thắng. “Bố khỉ, thôi quái chơi nữa”, ông chửi thề. “Lừa
gạt đểu giả đến thế là cùng! Tôi cứ nghĩ anh phải có mười tám là ít”.

Alois lầu bầu gì đó. Tôi vơ tiền. Ông chủ vừa ngáp vừa nhìn

đồng hồ. “Mười một giờ đến nơi rồi. Đóng cửa thôi. Chả ma nào
đến nữa đâu”.

“Có ai đến kia kìa”, Alois bảo.
Cửa mở. Koster vào, “Ngoài ấy có gì lạ không, O o?”
Cậu ta gật. “Một cuộc ẩu đả lớn trong các hội trường Borussia

[16]

.

Hai người bị thương nặng, vài chục người bị thương nhẹ, khoảng
một trăm bị bắt. Hai trận đọ súng ở bắc thành phố. Một cảnh sát
chết. Mình không rõ số người bị thương. Thế đấy, hẳn bây giờ, sau
khi kết thúc các cuộc họp đông đảo, mới thực sự bắt đầu cuộc tắm
máu. Cậu xong việc ở đây rồi chứ?”

“Ừ”, tôi nói. “Tụi này vừa toan đóng của”.
“Thế thì theo mình”.
Tôi nhìn ông chủ. Ông gật đầu. “Vậy, chào ông”, tôi nói.
“Chào”, ông chủ đáp uể oải. “Cẩn thận đây”.
Chúng tôi đi ra. Bên ngoài thoang thoảng mùi tuyết, truyền đơn

rải khắp đường như những con bướm trắng khổng lồ rã cánh.

“Go fried không có đây”, Koster nói. “Cậu ta lại chúi vào một

cuộc họp nào hẳn thôi. Mình nghe nói cảnh sát sẽ đàn áp và tin chắc
còn xảy ra lắm chuyện lôi thôi. Nếu tụi mình túm được cậu ta về
trước khi cuộc họp kết thúc thì hay quá. Cậu ta có chín chắn gì cho
cam”.

“Cậu biết cậu ta ở đâu không?”, tôi hỏi.
“Không chắc lắm. Nhưng thế nào chẳng ở một trong ba cuộc họp

chính. Tụi mình phải lượn qua cả ba. Tóc vàng chóe như Go fried
thì dễ nhận ra thôi mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.