BA NGƯỜI BẠN - Trang 471

Một mụ già dận đôi giày cao su mòn vẹt dừng lại trước ghế băng

chúng tôi ngồi. Mặt mụ hốc hác, xanh lét, cặp mắt xám đen đục lờ
nom như đã lòa. Cổ mụ quấn một chiếc khăn quàng lông cổ lỗ sĩ.
Mụ chậm chạp giơ cái kính cầm tay lên nhòm chúng tôi. Đoạn mụ
tiếp tục lê bước.

“Con ma ghê tởm!”
“Ông ta còn nói gì nữa?”, Koster hỏi.
“Ông ta giải thích cho mình nguyên nhân khả dĩ của căn bệnh.

Ông ta từng có nhiều bệnh nhân cùng lứa tuổi Pat. Đó là những hậu
quả của chiến tranh. Thiếu dinh dưỡng trong những năm đang
trưởng thành. Nhưng thảy những điều đó thì liên quan gì tới mình
chứ? Nàng phải lành bệnh”. Tôi nhìn Koster. “Cố nhiên ông ta còn
bảo rằng ông ta từng chứng kiến khối điều kỳ diệu. Ngay căn bệnh
này cũng có lúc đột nhiên ngưng lại, liền sẹo và khỏi hẳn, thậm chí
trong những trường hợp tuyệt vọng. Jaffé cũng đã nói hệt thế.
Nhưng mình thì mình không tin vào phép lạ”.

Koster không đáp. Hai thằng câm lặng ngồi bên nhau. Biết nói gì

được? Chúng tôi đã cùng đồng cam cộng khổ nhiều đến nỗi không
còn có thể an ủi nhau.

“Không được lộ cho cô ấy biết, Robby”, cuối cùng Koster bảo.
“Tất nhiên là không”, tôi đáp.
Chúng tôi ngồi cho đến lúc Pat ra. Tôi chẳng suy nghĩ gì; tôi

chẳng hề tuyệt vọng, mà hoàn toàn đờ đẫn, u ám, như chết rồi.

“Cô ấy kia” Koster nói.
“Ừ” tôi đáp và đứng dậy.
“Chào!” Pat vừa đi lại vừa vẫy tay. Nàng hơi lảo đảo và cười.
“Em hơi say một tẹo. Say nắng. Bao giờ cũng vậy, hễ phơi nắng

xong là em đi đứng chuệnh choạng như một lão phù thủy già”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.