BA NGƯỜI BẠN - Trang 516

Tôi vòng qua giường, cầm chiếc gương và buông rơi xuống đất.

Gương vỡ. “Xin lỗi em”, tôi nói. “Anh hậu đậu thế thì thôi. Nó tuột
khỏi tay anh và lập tức tan thành nghìn mảnh còn đâu”.

“Trong xắc tay của em có một chiếc nữa đây, Robby”.
Đó là một chiếc gương nhỏ bằng kền mạ crôm. Tôi xoa tay lên đó

cho nó mờ bớt, rồi đưa Pat. Nàng mệt nhọc lau sạch mặt gương,
đoạn gắng sức nhìn vào đó. “Anh phải đi khỏi đây, anh yêu”, cuối
cùng nàng thì thào.

“Tại sao? Em không còn thiết đến anh nữa à?”
“Anh chẳng nên nhìn em nữa. Đây không còn là em”.
Tôi giật chiếc gương khỏi tay nàng. “Những mảnh kim loại vô

tích sự ấy mà, Pat. Thì hãy xem, mặt anh soi vào trông thế nào nào.
Xanh xao, gầy gò. Trong khi rõ ràng anh vừa đỏ đắn, vừa vâm váp.
Cái của khỉ này hoàn toàn méo mó ấy mà”.

“Anh cần giữ một ký ức khác về em”, nàng thì thào. “Rời khỏi

đây đi, anh yêu. Một mình em rồi cũng xong”.

Tôi dỗ dành để nàng bình tâm lại. Nàng lại đổi chiếc gương và

xắc tay của nàng. Rồi nàng bắt đầu thoa phấn, gương mặt hốc hác
tội nghiệp, đôi môi nứt nẻ và hai quầng màu nặng nề dưới mắt. “Tô
điểm một chút gọi là, anh yêu”, nàng nói, gượng mỉm cười, “không
được để anh thấy em xấu xí”.

“Em muốn làm gì tùy ý”, tôi nói, “em sẽ chẳng bao giờ xấu xí.

Với anh, em là người phụ nữ đẹp nhất anh từng thấy”.

Tôi cất chiếc gương và hộp phấn đi, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu

nàng. Lát sau, nàng trở nên bồn chồn.

“Gì thế, Pat?”
“Tiếng tích tắc to quá”, nàng thì thào.
“Cái gì? Đồng hồ phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.